Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Đường Quả mãi mới phản ứng lại, chầm chậm nói, "Anh hai, Lâm Dật Thỉ nói mấy câu rõ khó hiểu, muốn bồi thường cho em. Rồi có một chị gái xinh đẹp xuất hiện, nhìn anh ta khóc rồi chạy, anh ta cũng chạy theo sau."
Mắt Đường Tranh trầm đi, trong lòng hận chết Lâm Dật Thỉ.
Mượn thanh danh em gái anh để kéo hợp đồng, lại cùng một phụ nữ vô danh chạy ra ngoài, quá vô liêm sỉ.
Anh nghĩ đến chuyện mình lúc trước còn muốn tác hợp Tiểu Quả với gã, trong lòng hối tiếc vô cùng. May mắn là mắt anh vẫn chưa mù.
"Tiểu Quả không cần để ý anh ta. Đầu óc anh ta có vấn đề."
"Nếu anh đã nói như vậy, đầu óc anh ta nhất định là có vấn đề."
Quần chúng ăn dưa xung quanh: Fan não tàn của anh trai trong truyền thuyết?
Đường Tranh cười cười, chói mù mắt chó quần chúng ăn dưa. Giời ơi, cậu cả nhà họ Đường cười tươi trước mặt mọi người này.
Nếu như lúc kí hợp đồng cũng cười một cái như thế thì... À mà thôi, thực tế không mặt lạnh, mặt đen thì cũng ánh mắt lạnh lẽo, miệng cười lạnh hoặc là cười chiến thắng, cười âm mưu, giời ạ, nghĩ lại vẫn đáng sợ vô cùng.
"Cậu Đường, nghe nói công chúa nhỏ có hôn ước với Lâm Dật Thỉ, đây có phải là sự thật không?" Có người to gan hỏi.
Dưa này ăn vẫn chưa xong đâu.
Đang vui thế này, dừng làm sao được.
Đường Tranh xoa đầu em gái, khóe môi hiện lên nụ cười mang ý nguy hiểm, "Nghe ai nói?"
Người hỏi lạnh run, cảm thấy hơi hối hận.
"Muốn cưới công chúa nhỏ của tôi?"
Đám người vội vàng lắc đầu. Không dám đâu, vẫn là thôi đi.
"Đầu tiên, xuất sắc được như tôi thì có thể suy xét một chút."
Mọi người nhìn Đường Tranh. Ngoại hình tuấn tú, chân dài, dáng người tốt, gia thế tốt, IQ cao, thành tích cao... Tất cả vội lui bước, điều kiện này, còn là đầu tiên...
Cậu Đường, anh là ma quỷ à? Anh hi vọng em gái anh không gả được có phải không?
"Thứ hai, tôi và ba mẹ tôi hài lòng."
Quần chúng ăn dưa: Tui bỏ cuộc.
"Quan trọng nhất, Tiểu Quả hài lòng."
Quần chúng ăn dưa: Bước đầu tiên có phải hơi nghiêm ngặt không? Rõ ràng ba bước này, bước đầu là khó nhất.
...
Chuyện bên này, vợ chồng Đoạn Lệ Hồng bên kia cũng biết.
Cho đến khi biết được tình huống cụ thể, Lâm Đông Thụ cùng Đoạn Lệ Hồng tâm lí lộp bộp, vô ý thức nhìn sắc mặt Đường Lập Thành và Đổng Mai.
Quả nhiên, sắc mặt hai người không hề tốt.
Đoạn Lệ Hồng hồi hộp, vội vàng cười cười đến bên cạnh Đổng Mai, "A Mai, hình như hai đứa nó có hiểu lầm."
Đổng Mai trong lòng cười khẩy. Hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ?
Tại tiệc sinh nhật của ba mà con trai dám đuổi theo một người phụ nữ khóc lóc, hiểu lầm cái gì?
May là Quả Quả nhà bà thông minh, biết được nhà họ Lâm không yên phận.
Hai người này hay ho thật, muốn bắt nạt con gái bảo bối của bà, còn mượn thanh danh nó để kéo hợp đồng cho con trai họ.
Còn chưa có cái gì đã bắt đầu lợi dụng rồi.
Đồng Mai khéo léo nở một nụ cười. Đoạn Lệ Hồng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Chỉ là bọn trẻ giận dỗi nhau thôi mà," Đổng Mai tỏ vẻ không để ý, "Người yêu với nhau, làm hòa nhanh thôi."
Lúc đầu, Đoạn Lệ Hồng còn tưởng Đổng Mai nói về Lâm Dật Thỉ với Đường Quả*, sau lại phát hiện có chút không đúng.
"Chúc mừng anh chị. Dật Thỉ nhà anh chị có bạn gái, sao không trực tiếp cho đi dự tiệc?" Đổng Mai kinh ngạc, "Chẳng lẽ con bé nó không có gia cảnh tốt? Không sao, tôi tin chị Lệ Hồng không phải dạng người chỉ nhìn vào xuất thân."
Đoạn Lệ Hồng: Ngoại trừ câu đờ con mẹ nó mờ thì còn có thể nói gì?