(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 123: Cục cưng của anh trai quỷ súc (42)




Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

"Công chúa nhỏ của Đường thị đấy hả?"

"Xinh thật."

"Tôi không biết thiên sứ trông như thế nào, nhưng nhìn thấy cô ấy, tôi biết thiên sứ chính là cô ấy."

Đương lúc mọi người xuýt xoa cảm thán, Đường Quả theo chân vợ chồng nhà họ Đường đi vào bữa tiệc. Môi cô treo một nụ cười thuần túy, đôi con ngươi thanh tịnh, khiến không ai dám khinh nhờn cô.

Hệ thống không hiểu được vì sao kí chủ nhà nó lại có một vẻ thuần khiết như thế, nó tìm không thấy sơ hở nào. Biểu hiện của cô quả thực quá chân thật.

Thậm chí biết rõ bộ mặt thật của cô rồi vẫn không nhịn được mà tin tưởng rằng, đấy là cô, đấy mới là cô chân thực nhất.

Hệ thống: Đậu mé, diễn viên chuyên nghiệp có khác.

"Ba, mẹ, không để ý đến con đâu ạ."

Nhìn hai vợ chồng Đường Lập Thành chần chừ, Đường Quả cười cười, "Ba mẹ cứ đi đi."

Hai người nhớ đến mấy vệ sĩ thuê về trà trộn vào trong này để bảo vệ cho công chúa nhỏ của họ, cũng không lo lắng nữa.

Vì an toàn của công chúa nhỏ, họ tốn không ít sức lực. Không chỉ có họ, Đường Tranh cũng huấn luyện mấy vệ sĩ này, chỉ phòng có vấn đề xảy ra.

Đường Quả chọn một chỗ, ngồi xuống. Nguyên chủ cơ bản là không bao giờ xuất hiện ở các bữa tiệc.

Nhất là loại long trọng như thế này, đến đây đa phần là người giới thượng lưu.

Không ít người đánh mắt lên người cô, chẳng rõ là có ý đồ gì.

Những chàng trai trẻ nhìn cô càng thêm nóng bỏng.

Công chúa nhỏ nhà họ Đường, bọn họ đã sớm muốn gặp cô một lần. Cô gái tựa thiên sứ thế này, chỉ nhìn thôi đã rung rinh, cộng thêm bối cảnh của cô nữa, chắc hẳn người ở đây đều không từ chối cô.

Đương nhiên, vẫn có ngoại lệ.

Lâm Dật Thỉ vừa thấy Đường Quả đến đã để ý, lại nhìn nụ cười thuần khiết của cô, gã cười lạnh.

Cứ làm màu đi. Nếu như gã không biết bao nhiêu chiêu bài ác độc của cô ta, hẳn giờ cũng đã bị lừa rồi.

"Nghe nói nhà họ Lâm với nhà họ Đường sắp liên hôn?" Chàng trai ngồi bên cạnh Lâm Dật Thỉ hỏi, anh ta có quan hệ không tệ với Lâm Dật Thỉ, "Dật Thỉ, cậu có phúc thật đấy, công chúa nhỏ nhà họ Đường rất xinh."

Có thêm chuyện lần trước, giờ thì hầu như không ai không biết đến công chúa nhỏ nhà họ Đường.

Không nghĩ rằng một cô gái nhỏ nũng nịu cũng dám đánh nhau với biếи ŧɦái, còn đánh thắng.

"Đừng để vẻ ngoài lừa gạt." Lâm Dật Thỉ cười lạnh, "Có vài người, chỉ giẻ cùi tốt mã* mà thôi."

(Giẻ cùi tốt mã: chỉ được vẻ ngoài.)

Mấy người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ Lâm Dật Thỉ không thích công chúa nhỏ nhà họ Đường?

"Anh đang nói tôi à?"

Giọng quá ngọt. Bạn bè Lâm Dật Thỉ chỉ chú ý đến điểm này, hào hứng ngẩng đầu lên, thấy được một cô gái tươi cười.

Cô gái nhỏ giống búp bê Barbie, thật khiến người muốn giấu đi. Họ không hiểu nổi vì sao Lâm Dật Thỉ lại ghét Đường Quả.

Họ nhanh chóng hiểu ran gay.

"Anh nói tôi giẻ cùi tốt mã?"

Lâm Dật Thỉ nheo mắt lại, "Chẳng lẽ không phải à?"

Vết nhơ nhà họ Đường kia, sớm muộn gì gã cũng sẽ tính sổ.

"Chẳng trách hai mươi tám tuổi đầu rồi cũng không có bạn gái."

Công chúa nhỏ nhà họ Đường nghiêm túc mặt mày, "Anh cứ ăn nói như vậy, chẳng cô nào thích nổi anh đâu."

Bạn bè Lâm Dật Thỉ: "..."

"Tôi đáng yêu, xinh đẹp như thế này mà anh dám nói tôi giẻ cùi tốt mã, muốn mắng tôi tâm địa độc ác ư?" Đường Quả nghiêng đầu, "Chẳng lẽ anh không biết tôi đã cứu vớt rất nhiều cô gái vô tội à?"

"Tôi đạo đức tốt như thế, anh dám bỏ qua điểm này hả?"

"Chẳng lẽ là..."

Người xung quanh nín thở, hồi hộp chờ câu đáp án tiếp theo.