Editor: Phong Nguyệt Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Từ sau khi nói chuyện với ông bà Đường, Đường Tranh và hai ông bà thân hơn không ít.
Hai người cũng đã suy nghĩ rõ ràng. Họ hiểu rõ Đường Tranh, kể cả trăm năm sau Đường Tranh cũng sẽ không quên lời họ, chắc chắn sẽ chăm sóc Đường Quả thật tốt.
Hiện giờ, bọn họ chỉ nghĩ làm sao để khiến con gái vui vẻ. Về sau có Đường Tranh quan tâm, việc tìm con rể cũng không quá quan trọng nữa.
Họ suy nghĩ kĩ càng, người nhà họ Lâm không ai biết.
Bên đó thấy Đường Quả gặp chuyện, sôi nổi đến bệnh viện thăm hỏi.
Hai vợ chồng Đường Lập Thành đi vào phòng thấy bên trong toàn người nhà họ Lâm, không hiểu nổi.
"Đứa nhỏ Tiểu Quả này, chị vừa thấy đã thích." Đoạn Lệ Hồng, mẹ của Lâm Dật Thỉ, kéo tay Đổng Mai, thân thiện, "Mấy thằng biếи ŧɦái, may là Tiểu Quả có phúc, chứ không thì không biết sẽ thế nào."
Lúc mới nghe được tin tức, Đoạn Lệ Hồng cũng hết hồn.
Hên là Đường Quả còn sống, không thì bọn họ không thể kéo nhà họ Lâm ra khỏi đường này.
Con trai nói Đường Quả dường như là thích gã, Đoạn Lệ Hồng ráng chờ vợ chồng nhà họ Đường trở về, chuẩn bị nói chuyện liên hôn.
"Chị nghe Dật Thỉ nhắc đến Tiểu Quả còn tính để nó đưa con bé về nhà, không ngờ rằng lần đầu gặp mặt lại ở đây." Đoạn Lệ Hồng bất đắc dĩ cười một tiếng, "Biết Tiểu Quả xảy ra chuyện, trái tim già này chịu không được, bất an quá phải đến thăm ngay lập tức."
Đổng Mai nghe hiểu. Hóa ra lúc bà không ở đây, Quả Quả nhà bà có dính líu đến công tử nhà họ Lâm.
Bà đánh giá Lâm Dật Thỉ đứng bên cạnh Đoạn Lệ Hồng, không thể không gật đầu. Khá tuấn tú lịch sự. Nghe nói mới đi nước ngoài về, hiện tại mấy hạng mục kha khá của nhà họ Lâm đều do cậu ta quản lí.
Dáng vẻ đường đường chính chính, năng lực cá nhân cũng không tồi.
Thoạt nhìn thì là một người trẻ tuổi ưu tú, nhưng chẳng biết có phải trong ngoài bất nhất hay không.
Đổng Mai đương nhiên không vì Đoạn Lệ Hồng nói mấy câu mà cảm thấy Lâm Dật Thỉ có tư cách thành con rể mình.
Tốt mấy cũng phải là người Tiểu Quả thích, đây mới là điều quan trọng nhất.
Bà nghĩ rồi, chỉ cần Tiểu Quả cả đời vui vẻ là được. Nhà họ Lâm dường như rất phức tạp, ai biết con gái bà vào đó liệu có bị bắt nạt hay không.
Đổng Mai cau mày. Bà cũng không nguyện ý nhìn công chúa nhỏ của mình vì một tên đàn ông mà đến nhà họ Lâm làm thiếu phu nhân.
Bảo bối của bà không cần thiết phải làm, đúng chứ?
Đoạn Lệ Hồng nhìn sắc mặt Đổng Mai, trong lòng lộp bộp. Chẳng lẽ là vừa lòng Dật Thỉ rồi?
Nhà họ Lâm so với nhà họ Đường kém xa, đây là sự thật. Ở nơi này, bao nhiêu gia tộc có thể sánh với nhà họ Đường? Nhà họ Lâm trong vòng này chỉ tính là bèo nổi.
"Hai đứa nó ở chung cũng không tồi." Đoạn Lệ Hồng tươi cười, hiền hòa nhìn Đường Quả, "Nếu em không yên tâm, cứ để hai đứa nó ở chung một thời gian. Chúng nó trẻ tuổi thì cứ để chúng nó tự quyết định. Nếu phù hợp thì người lớn chúng ta cứ theo, không cần can thiệp nhiều."
"Đây là ý của chị, A Mai thấy thế nào."
Đổng Mai nghe lời này, cảm thấy khá hài lòng.
"Tôi cũng không thích can thiệp. Nếu Quả Quả nhà tôi thích, ở bên nhau cũng được."
Đổng Mai tự nhủ, phải để chồng chú ý đến Lâm Dật Thỉ để xem có phải lưu manh giả danh tri thức hay không, tránh cho Quả Quả bảo bối của bà bị lừa gạt.