Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Lúc Đường Tranh đến thì chỉ thấy cái túi xách nhỏ trên cầu. Anh vọt lên cầu xem xét, thấy thân hình nho nhỏ nằm phía dưới, trái tim trùng xuống.
"Tiểu Quả!"
Anh một bên gọi điện thoại, một bên tìm đường, nhanh chóng hướng xuống phía Đường Quả.
"Tiểu Quả."
Anh ngồi xuống, tay run rẩy sờ vào thanh quản Đường Quả xem xét mạch đập, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn đũng quần tài xế bên có cắm một con dao, anh đứng dậy dẫm thêm một phát khiến dao lún sâu hơn vài phần.
Anh phải cực kì kiềm chế để không trực tiếp lộng chết hắn.
Không được nóng!
Còn sống càng tốt.
Mắt Đường Tranh lóe lên tia đỏ máu. Tên đàn ông này không được để chết dễ như thế. Anh muốn hắn nếm tất cả thống khổ trên thế giới, để hắn sống không bằng chết.
Anh thương tâm chạm vào gương mặt nhỏ tái nhợt của cô, không dám lay cô, sốt ruột chờ xe cấp cứu tới. Lần đầu tiên trong đời anh thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng.
"Tiểu Quả, anh sẽ báo thù cho em. Ai dám động đến em, anh sẽ giúp em xử hắn."
"Anh ơi..."
Thanh âm mềm mỏng vang lên, Đường Tranh lộ ra vẻ vui mừng. Anh ghé vào bên cô, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, "Cố gắng một chút, anh đưa em về nhà."
"Ừm."
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu. Cô gái tràn đầy sức sống chỉ còn một hơi thở thoi thóp khiến lòng anh đau đớn.
"Sau này anh sẽ bảo vệ Tiểu Quả, không ai có thể tổn thương em, bắt nạt em, được không?"
Đôi con ngươi cô lóe sáng, môi cong lên, "Anh nói thật ạ?"
"Thật."
Đường Tranh xoa đầu. Nụ cười của cô khiến tim anh nhói lên. Sao anh lại không biết cô thích gần anh, thích chơi cùng anh chứ.
"Anh không ghét Tiểu Quả ạ?"
Đường Tranh hít thở không thông, hốc mắt lấp lánh giọt nước, "Anh chưa bao giờ ghét Tiểu Quả."
Đôi mắt cô gái sáng hơn nữa, khóe môi càng cong hơn, nụ cười càng rạng rỡ, "Thật tốt."
"Anh, em hơi mệt." Thanh âm cô càng ngày càng nhỏ, "Em muốn ngủ, nhưng mà không dám ngủ. Em sợ em tỉnh lại rồi anh vẫn không thích Tiểu Quả."
"Tiểu Quả, kiên trì một chút. Đừng ngủ."
"Kìa... Nghe anh, Tiểu Quả kiên trì một chút."
...
Đường Tranh đứng án tại phòng bệnh, lướt lướt điện thoại trong tay. Điện thoại này không phải của Đường Quả, mà là cái Đường Quả cầm chặt.
Nội dung bên trong khiến người người phẫn nộ.
Nhìn những từ ngừ dơ bẩn, anh muốn một phát đập nát máy. Nhưng anh không làm thế, cái điện thoại này có nhiều thứ không tưởng được.
Anh yêu thương nhìn cô gái vẫn chưa tỉnh lại, lửa giận vừa lên bị dập tắt.
Anh nhếch môi. Tiểu Quả lúc đó muốn lấy cái điện thoại này, hiển nhiên là muốn cái diễn đàn trên đó.
Anh không cần nghĩ cũng biết cô muốn làm gì. Anh cũng giống cô. Anh không thể tưởng tượng được, nếu như anh đến trễ một chút, Tiểu Quả không nhảy cầu rồi bị tài xế bắt lại rồi sẽ có tin dữ gì.
Đường Tranh đứng dậy sờ trán cô gái, con ngương ánh lên tia máu, "Tiểu Quả muốn như thế thì để anh giúp em."
Anh ra ngoài phòng bệnh, mặt trưng nụ cười ôn hòa. Y tá đi ngang qua nhìn thấy mà tim nhảy bịch bịch loạn xạ.
"Có một thứ đồ mà cậu hẳn sẽ rất hứng thú, điều kiện đầu tiên là cậu dám nhận."
Đường Tranh đứng trong góc, cầm điện thoại, "Nghe nói cậu đang đau đầu với vụ những cô gái mất tích."