Editor: Mạch Di
Beta: Ngại Tịnh.
Vì Mộc Vũ đã thêm điểm mị lực vào làm giọng nói trở nên hay nhất có thể, nên hệ thống đã tự động chuyển thành giọng nói mà Cảnh Tuyên Đế yêu thích nhất.
Giờ phút này Mộc Vũ lại còn làm nũng, âm cuối mềm mại như đi lướt qua tim hắn, ánh mắt Cảnh Tuyên Đế tối sầm lại, song lại ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, "Đêm đã khuya, ngủ thôi."
Mộc Vũ ngoan ngoãn gật đầu, lại sợ Cảnh Tuyên Đế sẽ lập tức xoay người rời khỏi, dùng sức ôm lấy eo hắn, "Hoàng Thượng bế thần thiếp đi."
Cảnh Tuyên Đế không thể tin được vào tai mình, sống nhiều năm như vậy, cư nhiên có người dám chủ động yêu cầu hắn bế lên giường! Nữ nhân khác đều là tự mình thoát hết y phục nằm trên giường chờ hắn đến! Oa, thật là một người con gái đơn thuần lại không làm ra vẻ, so với những người kia đúng là khác biệt, ta đã say nàng mất rồi, ta yêu nàng chết mất! Ngày mai liền phong nàng làm đương kim Hoàng Hậu, thật tốt ha ha ha!
Tốt nha, nhưng bên trên chỉ đều là tác giả nói bừa, cuộc đời Cảnh Tuyên Đế đã trải qua nhiều sóng gió, hắn chỉ nhàn nhạt nói, "Ân?"
Lời nói nghi hoặc lại vô cùng thích ứng với mọi thứ nhìn thấy, từng chút nhỏ nhặt đều cho thấy được là một người thông minh!
Mộc Vũ cắn môi, vô cùng ngượng ngùng nhỏ giọng trả lời, "Chân đã tê rần..."
Nàng thề, chân nàng thật sự đã tê rần, một chút cũng không gạt người!
Cảnh Tuyên Đế nghe vậy cười khẽ một tiếng, duỗi tay xoa đỉnh đầu Mộc Vũ, đột nhiên liền chặn ngang bế nàng lên, kịch bản đột ngột bị thay đổi không còn khiến Mộc Vũ sẽ sợ tới mức hét lên một tiếng, mà là nở nụ cười khanh khách, đôi tay ôm lấy hắn, tủm tỉm cười chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở hõm cổ hắn.
Dáng người Mộc Vũ vô cùng tinh tế, vòng eo nhìn vào cứ có cảm giác gập lại liền có thể gãy đứt, eo nhỏ tinh tế danh xứng với thực.
Nhưng thật không ngờ bế nàng lên vẫn sẽ có chút thịt, không phải cứ một chút lại thấy cộm cộm khó chịu, điều này làm Cảnh Tuyên Đế thực vừa lòng, hắn thật sự đã chịu hết nỗi tình trạng cả hậu cung ai nấy cũng gầy trơ xương.
Ân, liền vì chuyện này, độ hảo cảm của Cảnh Tuyên Đế lại tăng thêm 3 điểm! Hoàng Thượng đại nhân keo kiệt từ trong xương cốt quả thật là tên rác rưởi!
Từ ghế quý phi đến gian giường chỉ có vài bước đi, giữa những bước đi, Cảnh Tuyên Đế nghe thấy được một chút hương thơm như có như không thoáng qua, hắn vỗ vỗ mông nhỏ của Mộc Vũ, liền hỏi, "Nàng bị nhiễm mùi gì thế?"
"Không có nha, ta vừa mới tắm gội qua, hương tẩm trên người đều đã bị trôi đi mất." Mộc Vũ dùng sức hít sâu có nghe được một chút, nhăn nhăn cái mũi, dựa vào vai Cảnh Tuyên Đế rầu rĩ nói, hơi thở ấm áp đánh vào trên cổ hắn, "Thứ Hoàng Thượng ngài ngửi được có lẽ chính là mùi hương cơ thể của thần thiếp."
Cảnh Tuyên Đế gật đầu, cong khóe miệng, "Là như vậy?"
Giờ phút này Mộc Vũ không nghe ra ngữ khí của Cảnh Tuyên Đế, nhưng nàng nghĩ Hoàng Thượng cũng sẽ không chán ghét đi, hệ thống chính là dựa theo sở thích của Hoàng Thượng tự động tạo ra mùi thơm cơ thể nàng nha!
"Hoàng Thượng không thích sao?" Mộc Vũ dời đầu từ cổ Cảnh Tuyên Đế ra, khuôn mặt nheo lại hỏi nhỏ.
Cảnh Tuyên Đế cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Mộc Vũ, nhếch miệng cười, "Không có a, hương vị trên người Vũ nhi nàng rất dễ nghe."
"Vậy là tốt rồi, bằng không thần thiếp chẳng biết phải làm sao, mùi hương tự nhiên trên người làm sao mà rửa sạch a."
Hảo cảm của Cảnh Tuyên Đế lại tăng 3 điểm, trên người mang mùi hương cơ thể đặc biệt theo hắn biết rất ít nhưng cũng chẳng phải không có, nhưng làm cho hắn cảm thấy thoải mái cũng chỉ có Mộc Vũ nàng mà thôi, thật đúng là một tiểu nha đầu thần kì.
"Về sau không cần tẩm hương khác."
"Thần thiếp tuân mệnh."
Lúc sau khi đã ở trên giường, một chút việc xấu hổ tất nhiên cũng phải xảy ra, khuôn mặt Mộc Vũ nhuộm hồng, nhìn ngón tay thon dài của Cảnh Tuyên Đế tự mình nhẹ nhàng cởi ra lớp y phục mỏng trên người.
Mộc Vũ có chút thẹn thùng, nàng bụm mặt chui vào trong lòng Cảnh Tuyên Đế, động cũng không dám động, Cảnh Tuyên Đế tự nhiên vuốt ve nàng, không khỏi cảm thán nói, "Thật trơn."
Trong lòng Mộc Vũ có chút đắc ý, nàng đã nhiều ngày tăng điểm mị lực đều là dồn hết lên trên đó, không trơn không mềm không đẹp mới là kỳ quái đó!
"Ha ha ha." Lòng bàn tay Cảnh Tuyên Đế lưu luyến ở bên hông Mộc Vũ, Mộc Vũ xoay đi xoay lại, nhịn không được nở nụ cười, "Hoàng Thượng đừng có sờ người ta nữa, thật sự rất nhột ha ha."
Giọng nói của Mộc Vũ mềm mại ôn nhu, càng nghe lại càng thấy ngọt cả tai, âm cuối mềm mại làm ánh mắt Cảnh Tuyên Đế lần nữa tối sầm lại, liền đè nàng xuống.
"A ~" Lúc này Mộc Vũ cần phải kinh hô lên một tiếng , nàng chớp đôi mắt to ngập nước, cắn môi tội nghiệp nói, "Hoàng Thượng, người nhẹ một chút, thần thiếp sợ đau."
Cảnh Tuyên Đế nhìn bộ dáng đáng thương của Mộc Vũ, thương tiếc hôn đôi mắt nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói, "Yên tâm, sẽ không đau."
Mộc Vũ ừ một tiếng, hai chân tự giác gác lên eo Cảnh Tuyên Đế, nhắm hai mắt lại nghiêng đầu về một phía, một bộ dáng mặc quân hái.
Bộ dáng này chọc Cảnh Tuyên Đế vui vẻ như muốn điên, hắn ý xấu nhìn lông mi Mộc Vũ bởi vì khẩn trương mà run nhè nhẹ, đôi tay không thành thật vuốt ve từng chỗ một trên người Mộc Vũ.
Cảnh Tuyên Đế rất ít khi chủ động hôn người khác, đều là trực tiếp làm việc, nhưng là nhìn bộ dáng Mộc Vũ, hắn vẫn là nhẫn nại tốn rất nhiều công phu, thậm chí chui đầu vào trước ngực nàng, mút vào nơi mềm mại đó của nàng.
"Hoàng Thượng, đau..." Mộc Vũ lập tức mở mắt ra, toàn thân trên dưới đều tản ra kháng cự, nhưng giọng nói lại mê người như vậy, "Đau đau, ôi, Hoàng Thượng hư, dừng lại, không vào được đâu, đau quá, ngươi đi ra ngoài đi mà."
Chưa từng có ai dám cự tuyệt hắn như vậy, bọn họ đều chỉ biết yên lặng cắn răng chịu đựng, Cảnh Tuyên Đế thương tiếc hôn lên khóe môi Mộc Vũ, "Ngoan, Vũ nhi cố chịu một chút có được không?"
Khóe mắt Mộc Vũ tràn ra nước mắt trong suốt, nàng nghe thấy Cảnh Tuyên Đế nói vậy, nhắm mắt lại vừa đáng thương vừa buồn cười lúc lắc đầu rồi lại gậc đầu, thật không biết rốt cuộc là nàng muốn cái gì.
Hức hức, một chữ đau không ngờ đến sẽ nói hai lần!
Cảnh Tuyên Đế thương tiếc làm cho Mộc Vũ trong lúc đang đau đớn vô cùng lại cảm nhận được chút kɦoáı ƈảʍ, chậm rãi, nàng toàn thân kháng cự đều không còn, "Ôi, Hoàng Thượng nhẹ một chút, ân ~ Hoàng Thượng người chậm một chút."
Cảnh Tuyên Đế ở trên người Mộc Vũ cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ xưa nay chưa từng có, nàng như chính vì hắn mà tạo ra, mọi thứ đều tương thích với hắn, ngay cả nơi đó cũng vậy.
"Hoàng Thượng hư, khi dễ Vũ nhi." Cảnh Tuyên Đế dừng một chút, tiếng rên mềm mại của Mộc Vũ cũng theo đó dừng lại, bắt được cơ hội nàng lập tức lên án nói.
Trong lòng Mộc Vũ viết hoa ba chữ, đó chính là thảo nê mã*, nhưng là nàng cũng thừa nhận, trừ bỏ lúc đầu rất đau, còn lại nàng đều rất hưởng thụ.
Cảnh Tuyên Đế lại bắt đầu tập trung mà làm, cung nữ thái giám đứng bên ngoài tuy mặt vẫn là không đổi sắc, nhưng vẫn nghĩ thầm trong lòng, nhìn dáng vẻ này Mộc quý nhân có một tay a, thị tẩm một hồi là có thể mê hoặc Hoàng Thượng thành như vậy, đều đã qua bao lâu, động tĩnh còn không có ngừng lại luôn nha!
Chậc chậc chậc, Hoàng Thượng cần phải chú ý bảo trọng long thể a!
Tình càng dày đặc, mùi hương độc đáo trên người Mộc Vũ lại càng nồng, mùi hương kia quanh quẩn toàn bộ phòng, Cảnh Tuyên Đế cắn lỗ tai Mộc Vũ, trầm thấp nói, "Vũ nhi đúng là diệu nhân."
Lúc này đây, kịch bản lớn trong kịch cung đình tái xuất giang hồ, có một cung nữ không màng đến sự ngăn cản của Tiểu Lý Tử, ở ngoài cửa lớn tiếng hô, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lệ Phi nương nương bệnh tình nghiêm trọng, cầu Hoàng Thượng đi xem nương nương đi."
Chú Thích:
*Thảo nê mã: đ*t m* mày