(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 42




Editor: Shmily

---------------------

Mắt thấy chai rượu sắp phang vào đầu Trịnh Vũ...

"Chị Vũ cẩn thận!"

Không biết là ai hô to một câu, Trịnh Vũ lập tức né người sang bên cạnh.

Một kích không trúng, Hạ Thập Thất trực tiếp xoay người, chạy ra bên ngoài.

"Đuổi theo! Còn đứng ngây ra đó làm gì!"

Động tác của Hạ Thập Thất rất nhanh, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng Trịnh Vũ quát đến tức tới hộc máu.

Mọi người hồi phục lại tinh thần, đuổi theo hướng đi của Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất thành công dẫn dắt tất cả đám người kia rời đi, Đường Đậu Đậu nắm điện thoại, chui từ dưới bàn ra, quét mắt nhìn phương hướng cô vừa mới rời đi, đôi môi cắn chặt, gương mặt tinh xảo tuy trầm ổn, thế nhưng mồ hôi lạnh trên trán đã chứng minh rằng, nội tâm hiện tại của cô đang vô cùng hoảng loạn.

Cô không thể đi qua đó...

Cô nên ở lại chờ người tới cứu, cô nên ở lại...

Đột nhiên, điện thoại rung lên một hồi chuông, Đường Đậu Đậu theo bản năng nhìn về phía màn hình điện thoại.

Là một dãy số xa lạ.

Cô cắn môi, ấn nghe.

"Vị trí?" Thanh âm trầm thấp âm lãnh, cách một cái điện thoại cũng có thể cảm nhận được khí tràng bá đạo của đối phương.

"Tịch Đình Ngự?" Nhận ra thanh âm của đối phương, Đường Đậu Đậu không khỏi sửng sốt một chút, nhưng vào thời điểm này rồi, cô cũng không rảnh mà lo nghĩ nhiều làm gì, vội vàng nói: "Quán bar Tửu Sắc, Thập Thất đang bị mười mấy người của Trịnh Vũ đuổi theo, chạy về phía Đông Nam, hướng phố Hưng Khánh ấy. Chị ấy chỉ có một mình."

Bên kia không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Đường Đậu Đậu nhét điện thoại vào trong túi quần, bước nhanh ra khỏi quán bar, chạy về phía phố Hưng Khánh.

Ngay lúc này, một thân ảnh màu trắng chợt lóe qua, sau đó cánh tay cô liền bị người phía sau giữ chặt.

"Em muốn đi đâu?" Thanh âm trầm thấp, lại mang theo sự lo lắng không dễ phát hiện.

Đường Đậu Đậu thậm chí còn không quay đầu nhìn xem người kia là ai, liền giãy giụa nói: "Buông em ra."

Chỉ là lực đạo trên tay đối phương càng lúc càng lớn, không chịu buông ra chút nào.

"Đường Đậu Đậu!" Người phía sau gầm nhẹ một tiếng, Đường Đậu Đậu vội vàng quay đầu lại.

Thất Dạ đứng ở trước mặt cô, chau mày, đôi môi mỏng lạnh mím chặt, nồng đậm nơi đáy mắt không hòa tan được vẻ lạnh nhạt của hắn.

"Thất...Dạ?"

"Em có biết nguy hiểm là gì không hả?" Thất Dạ nắm chặt lấy cánh tay của Đường Đậu Đậu, đè thấp thanh âm, trên mặt mơ hồ còn mang theo vài phần tức giận.

"Anh buông em ra, em muốn đi cứu Thập Thất! Chị ấy đang gặp nguy hiểm..."

Đường Đậu Đậu vô cùng sốt ruột, giãy giụa muốn thoát khỏi kiềm chế của Thất Dạ.

"Em bảo vệ cho mình thật tốt đi đã rồi hãy nói, bên phía Hạ Thập Thất đã có Đình Ngự lo, em đừng có trẻ con như thế được không, sẽ chỉ khiến người khác thêm lo lắng mà thôi."

"Em mới 17 tuổi, em vốn dĩ vẫn còn là trẻ con, anh muốn em phải thế nào đây?!"

Đường Đậu Đậu đột nhiên hét lên, trong lòng tràn ngập ủy khuất, nước mắt giống như đê vỡ tràn ra khỏi khóe mi.

Đáy mắt Thất Dạ hiện lên một tia không đành lòng, tay nắm lấy Đường Đậu Đậu thoáng dùng sức, kéo cô vào trong ngực mình.

"Thập Thất, Thập Thất..." Thanh âm nhỏ bé hỗn loạn nức nở, đôi tay gắt gao nắm chặt quần áo bên hông của Thất Dạ, nhìn dáng vẻ thực sự bất lực.

Đáy mắt Thất Dạ hiện lên một tia sáng, cánh tay giơ lên bổ một nhát xuống gáy của Đường Đậu Đậu.

Người trong ngực lập tức mềm nhũn ra, thân thể chậm rãi trượt xuống.

Hắn duỗi tay gắt gao ôm thân thể mềm mại vào trong ngực mình, hơi hơi khom lưng, tay kia vòng qua đầu gối Đường Đậu Đậu bế lên, bước chân nhanh chóng rời đi.