(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 40




Editor: Shmily

---------------------

Đường Đậu Đậu nói xong, lại cầm chai bia nốc một ngụm vào miệng.

Hạ Thập Thất liếc mắt nhìn cô nàng: "Trọng điểm của câu nói kia không phải là yêu sớm hay không, mà là mày vẫn còn là trẻ vị thành niên."

Trên dưới Hạ gia, trước nay đều không sinh ra được một đứa trẻ nào ngoan ngoãn cả, cho nên cô cũng không trông cậy vào Đường Đậu Đậu quá nhiều.

"Ý của chị là, bởi vì em là vị thành niên cho nên Thất Dạ mới không thích em?" Đường Đậu Đậu hỏi rất nghiêm túc.

Hạ Thập Thất nghe xong liền duỗi tay đem chai bia ở trên bàn đặt ở một vị trí khá xa.

"Nhìn đi, đây là mày." Sau đó cô đứng lên, đưa người dựa về phía Đường Đậu Đậu, đem một chai khác đặt trước mặt cô nhóc.

"Còn cái này, là Thất Dạ thiếu gia." 

Đường Đậu Đậu ngơ ngác nhìn động tác của Hạ Thập Thất, hai chai bia lẳng lặng được đặt ở trên bàn, một cái ở phía Nam, một cái ở phía Bắc, khoảng cách ở giữa chính là dài bằng chiều dài của cái bàn.

Hạ Thập Thất duỗi tay, lấy chai bia vừa mới được bật nắp bên cạnh, tay nghiêng một cái, chất lỏng màu vàng mang theo bọt biển trong nháy mắt đổ đầy ở trên mặt bàn.

Cô dùng ngón tay thon dài của mình nhẹ nhàng cắt qua chất lỏng bị đổ ra bàn một chút, sau đó nhìn về phía Đường Đậu Đậu, "Hiểu chưa?"

Cô đã biểu đạt rõ ràng như vậy rồi, lấy trí thông minh của Đường Đậu Đậu, hẳn là cũng hiểu được đi.

"Ý của chị là, chuyện em còn là trẻ vị thành niên giống như dải Ngân Hà ngăn cách giữa em và Thất Dạ, tình cảm của bọn em giống như chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới giống như Ngưu Lang Chức Nữ sao?" Ánh mắt Đường Đậu Đậu dần ảm đạm xuống.

"Đường Đậu Đậu, mày uống tới sảng rồi à?" Hạ Thập Thất duỗi tay chọt chọt cái trán cô nhóc.

"..." Đường Đậu Đậu há miệng, "Vậy chị đổ rượu ra bàn, lại quệt qua một vết là có ý gì?"

Hạ Thập Thất giải thích: "Ý đơn giản nhất."

Đường Đậu Đậu vừa nghe, quang mang trong mắt tan đi, "Vậy có nghĩa là, em với anh ấy, vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau..."

Cô nhóc rầu rĩ nằm sấp xuống bàn, dùng ngón tay khảy khảy bình rượu trước mặt.

"Thôi vậy, dù sao giữa bọn em cũng chẳng có gì cả, em cũng chỉ thương tâm một chút mà thôi, chờ em uống xong đống này, liền quên hết mấy thứ này đi là được." Đường Đậu Đậu hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn Hạ Thập Thất, khóe môi nở một nụ cười lớn.

Hạ Thập Thất duỗi tay chỉnh lại đầu tóc hỗn độn của Đường Đậu Đậu, cũng không nói gì nữa.

Ngay lúc này, thần sắc Đường Đậu Đậu đột nhiên thay đổi, bàn tay nắm chai bia không tự chủ được siết chặt một chút.

"Thập Thất, Trịnh Vũ tới."

Trên má Đường Đậu Đậu vẫn còn vết ửng đỏ do say, thế nhưng đáy mắt lại thanh tỉnh trong nháy mắt.

Hạ Thập Thất dừng một chút, nhìn Đường Đậu Đậu trước mặt, độ cong nơi khóe môi dần dần thu lại, bất động thanh sắc cầm lấy chai bia rỗng.

Xem ra đêm nay không tránh khỏi để lại chút máu rồi.

Bàn tay cầm chai bia hơi siết chặt, Hạ Thập Thất đang muốn đứng dậy liền chú ý tới sắc mặt Đường Đậu Đậu trước mặt khẽ biến, ngay sau đó, một đôi tay liền đặt ở trên bả vai của mình.

Hạ Thập Thất liếc mắt qua, ngón tay tinh tế, trên mu bàn tay trắng nõn còn có thể thấy được vết sẹo, là vết thương cũ.

Hạ Thập Thất khẽ cười một tiếng, mở miệng hỏi: "Sao hôm nay lại có nhã hứng tốt như vậy? Tới tìm tao uống rượu sao?"

"Hạ Thập Thất, nhìn thấy tao mà mày cũng không chạy sao?" Thanh âm bén nhọn, mang theo hài hước cùng trào phúng.

Hạ Thập Thất thưởng thức chai bia trong tay, cong môi nói: "Hạ Thập Thất tao là cái loại lâm trận liền bỏ chạy à?"

Vừa dứt lời, bàn tay trên vai liền thu về.

Hạ Thập Thất đổi một tư thế khác, nghiêng người bắt chéo chân, tư thái lười biếng liếc nhìn nữ nhân trước mặt.