(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 199




Editor: Shmily

---------------------

Còn có người bị đánh cho chỉ có thể nằm trên mặt đất, máu tươi thấm đẫm áo ngoài.

Vu Mạnh dẫn một đám người tới, bởi vì nhận được điện thoại của Hạ Thập Thất, thế nhưng lại không có ai nói chuyện, vì thế liền dẫn người chạy nhanh đi tìm khắp nơi một lượt, cuối cùng mới tìm được tới đây.

Vừa đi vào liền nhìn thấy không ít người đang đánh nhau, hội trường vô cùng loạn.

Vừa thấy được Hạ Thập Thất ở trong đám người, hắn vội vàng chạy tới, ý bảo cô rời đi, cứ để hắn dọn dẹp.

Hạ Thập Thất còn đang đánh tới hăng say, làm sao có thể nghe thấy lời hắn nói.

Vu Mạnh đành phải ở bên cạnh bảo vệ Hạ Thập Thất, sợ người của đối phương làm cô bị thương.

Hắn mang không ít người tới, cho nên liền có thể dễ dàng đè ép tất cả xuống.

Rốt cuộc thì đám người kia cũng dần dần rơi vào thế hạ phong, một người, hai người dừng động tác lại, bắt đầu lui về phía sau.

Thời điểm lùi tới cửa lớn quán bida, đám người kia run chân, té ngã lộn nhào chạy trối chết.

Hạ Thập Thất xoa xoa cái tay không còn cảm giác, đỡ bàn bida, lúc này mới phát hiện được tay phải mình không còn lực nữa.

Vu Mạnh thấy cô có chút không thích hợp, vội tiến lên dò hỏi: "Nhị tiểu thư, tay chị làm sao vậy?"

"Không sao, chắc là bị thương dây chằng."

"Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nếu không em đưa chị đi bệnh viện khám nhé?"

"Không cần."

"Nhưng mà..."

"Đã nói là không cần, đừng nhiều lời nữa, mau thu dọn một chút, ngày mai còn phải buôn bán."

Trên người bị thương vẫn không quên việc làm ăn, Hạ Thập Thất quả nhiên là một đứa con gái khác người.

Tuy Vu Mạnh có chút do dự, thế nhưng lại không dám nói thêm gì nữa, lập tức nghe theo phân phó của cô, bảo các anh em đi thu thập tàn cục.

Hạ Thập Thất lắc lắc cánh tay không còn cảm giác, đáy mắt là một mảnh tối tăm, đôi con ngươi minh minh ám ám, hơi thở lạnh lẽo làm cho người khác lạnh cả sống lưng.

Đối phương rào rạt kéo tới, thế nhưng lúc xuống tay lại có chừng mực, không hề có ý định đánh chết người, cho nên luôn đánh về phía không phải chỗ hiểm. Nói cách khác, đối phương chỉ là muốn giáo huấn cô chứ không hề muốn đánh nhau tới ngươi sống ta chết.

Ngón tay Hạ Thập Thất khẽ gõ lên mặt bàn, mày hơi nhướng, khóe miệng không tự chủ được mà nhiễm vài phần ý cười.

Thú vị thật, tuy là Hạ Thập Thất đang cười, thế nhưng trong lòng lại có muôn vàn ý nghĩ. Là cô ta sao?

Vu Mạnh thấy cô đang bị thương mà tâm tình dường như còn rất tốt, không khỏi nhíu mày, cẩn thận hỏi: "Nhị tiểu thư, chị không sao chứ?"

Hạ Thập Thất thu lại ý nghĩ, lắc lắc đầu, giơ tay lau vết máu trên khóe miệng đi.

Vu Mạnh thấy thế vội cầm khăn giấy đưa cho cô.

Hạ Thập Thất duỗi tay rút ra vài tờ, xoa xoa miệng, nhìn vết máu đỏ thẫm trên nền giấy trắng tinh, ý cười nơi khóe miệng lại dần dần lan rộng ra.

Vu Mạnh vừa nhìn thấy nụ cười này liền giật mình.

Hạ Thập Thất lấy bật lửa từ trong túi ra, xoay xoay vài vòng, chiếc bật lửa lại vững vàng nằm trở về trong lòng bàn tay của cô.

Cô đang cười, thế nhưng lại khiến cho Vu Mạnh cảm giác được sát ý tới từ địa ngục.

"Có thuốc không? Cho chị một điếu."

Vu Mạnh nghe vậy vội vàng móc một bao thuốc lá từ trong túi quần ra, đang muốn đưa cho cô thì lại phát hiện đây chỉ là thuốc lá mười tệ rẻ tiền, trên mặt không khỏi có chút đen.

Trong lòng lại đang mắng chửi chính mình. Tại sao lại không mua cái tốt hơn chứ, nhị tiểu thư làm sao có thể dùng loại thuốc lá mười tệ này?

Hạ Thập Thất xoay xoay bật lửa, thấy hắn không nhúc nhích liền trực tiếp duỗi tay qua lấy một điếu thuốc, châm lửa.

Cô híp mắt, đôi môi đỏ bị máu nhiễm qua so với ngày thường diễm lệ hơn không ít, ngón tay nhẹ nhàng búng tàn thuốc, cầm lên hút một ngụm, sau đó lại phả ra một làn khói, khóe mắt cũng nhiễm vài phần dụ hoặc.