(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 189




Editor: Shmily

---------------------

Hạ Thập Thất đi xuống cái bậc thang cuối cùng, dừng lại, cười cười nhìn người đàn ông hoàn mỹ kia.

"Còn không mau qua đây?" Tịch Đình Ngự ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, biểu cảm trên mặt vẫn nhạt nhẽo như cũ.

Hạ Thập Thất đi qua, trước khi ngồi xuống liền chào hỏi dì Hứa một câu.

Dì Hứa cười nhẹ gật gật đầu với cô, sau đó tiến lên kéo ghế ra, để Hạ Thập Thất ngồi xuống, sau đó mới đi dọn bát đũa lên cho cô.

Hạ Thập Thất tùy tiện cầm lấy một cái bánh mì từ trong đĩa lên, cắn một miếng.

"Lấy cho cô ấy một ly nước."

Nghe được phân phó của Tịch Đình Ngự, dì Hứa cũng không dám chậm trễ, lập tức làm theo.

Buổi sáng bụng rỗng mà ăn đồ ăn vào sẽ tổn thương tới dạ dày, Hạ Thập Thất biết chuyện này cho nên khi ly nước được đặt trước mặt mình, cô liền rất tự giác uống một hớp.

Sau khi uống sau, cô mới nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo kia của Tịch Đình Ngự, đưa ly nước cho hắn: "Đại thúc, anh cũng uống đi."

Một câu này khiến cho dì Hứa toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Bà chưa từng thấy qua người nào dám đem đồ mình đã dùng qua, chạm qua đưa cho thiếu gia ăn bao giờ!

Tuy rằng nói Hạ nhị tiểu thư đã tiến vào biệt thự ở, đã xác định quan hệ với thiếu gia, thế nhưng chung quy lại, cô vẫn là một cá thể khác. Cho dù thiếu gia có sủng cô thì e là cũng sẽ không dung túng cho cô như vậy, để cô muốn làm gì thì làm.

Dì Hứa cho rằng Tịch Đình Ngự sẽ nổi giận lôi đình, hoặc là tức giận tới cùng cực, thế nhưng phản ứng của hắn lại hết sức bình tĩnh.

Biểu tình trên mặt hắn không có biến hóa nào, chỉ tùy tiện tiếp nhận lấy cốc nước Hạ Thập Thất đưa qua, đặt ở vị trí nơi tầm tay có thể với tới được, sau đó phun ra hai chữ, "Ăn đi."

Hắn không uống cốc nước kia, thế nhưng đồng thời cũng không có từ chối cô, chuyện này cũng đủ để chứng minh, cô gái ngồi đối diện hắn đã chiếm một vị trí nhỏ trong lòng hắn.

Cho dù chỉ là một hạt mè nhỏ xíu thì cô cũng đã ở trong lòng hắn rồi.

Dì Hứa nhìn thấy rất rõ ràng, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bà tình nguyện tin tưởng tình cảm giữa hai người là tình cảm thuần túy, không có bất luận quan hệ tiền bạc hay là lợi dụng gì cả.

Hạ Thập Thất cũng không nói thêm gì nữa, miệng nhỏ nhai nhai bánh mì, trong lúc nhất thời, bầu không khí an tĩnh khiến cho người khác cảm thấy không quá thích ứng.

Thu hết động tác của cô vào trong mắt, tia lạnh lùng trong mắt Tịch Đình Ngự dần dần thối lui, thay vào đó chính là ý cười không dễ phát hiện.

Thời điểm hai người ăn xong bữa sáng thì cũng đã gần 8 giờ rưỡi.

Bất quá, hai người họ một người là đại boss của cả tập đoàn, một người lại chỉ là người đi theo chơi đùa, tự nhiên cũng không có cảm giác vội vàng gì cả.

"Tôi buồn ngủ quá, ngủ một lát đã, tới nơi thì gọi tôi nhé."

Mới vừa lên xe, Hạ Thập Thất đã lười nhác ngáp một cái, sau đó nằm xuống ghế sau.

Cô tựa hồ giống như không ngủ đủ giấc, khi nó chuyện, hai mắt cũng đã nhắm lại.

Nhìn bộ dáng buồn ngủ của cô, Tịch Đình Ngự nhíu mày: "Tối hôm qua không ngủ được?"

Nói xong lại như nghĩ tới cái gì đó, bổ sung một câu: "Ở không quen?"

"Đại thúc, vấn đề này có phải anh hỏi đã quá muộn rồi không? Này cũng đã là ngày hôm sau rồi đó." Hạ Thập Thất lười biếng tới nỗi mắt cũng lười mở.

"Vậy sao em vẫn còn cái bộ dáng uể oải này?" Hắn lại lần nữa mở miệng, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Tôi chính là vậy, không phải uể oải." Hạ Thập Thất sửa lại cho đúng.

"Đều như nhau." Hắn nói.

"Uể oải là ý nói tinh thần không phấn chấn, tối hôm qua tôi cũng không vận động kịch liệt gì, cho nên cái này không phải là uể oải."

Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc mở miệng: "Ai biết em có mộng xuân hay không."

Hạ Thập Thất: "...!!!"