(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 187




Editor: Shmily

--------------------

"Hiến thân thì không được."

Hạ Thập Thất liền từ chối ngay lập tức, sau đó lại nói, "Bất quá, nếu như hôn hôn một chút, tôi vẫn có thể tiếp thu."

"Hôn môi?" Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch, không nhanh không chậm mở miệng: "Tôi không có hứng thú."

"A..." Hạ Thập Thất ý vị thâm trường lên tiếng, sau đó liền nhảy lên ngồi hẳn lên bàn sách, cười cười nhìn người đàn ông trước mặt.

"Tôi rất bận, không có tâm tư chơi với em, đi ra ngoài."

Tịch Đình Ngự lại một lần nữa cúi đầu lật xem văn kiện.

"Vậy anh cứ bận chuyện của anh đi, tôi chỉ nhìn thôi, sẽ không làm phiền anh." Hạ Thập Thất nói xong liền cúi người, không an phận tới gần hắn.

Ngoài miệng nói là sẽ không làm phiền, thế nhưng hành động lớn mật của cô lại càng có thể nhiễu loạn tâm trí của hắn.

Ánh mắt Tịch Đình Ngự trầm xuống vài phần, quanh thân trên dưới tựa hồ như đang phóng thích ra hơi thở nguy hiểm.

Bị một nữ nhân như vậy trêu chọc, hắn vẫn là lần đầu tiên.

Lại qua loa lật xem vài phần văn kiện, Tịch Đình Ngự rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai mắt Hạ Thập Thất nhắm nghiền, chậm rãi tiến sát tới mặt hắn.

Sau đó...

Một cái thơm má đột nhiên không kịp phòng bị dừng trên mặt hắn.

"..."

"Hạ Thập Thất, em khó kiềm chế tới vậy?"

Tịch Đình Ngự đạm mạc quét mắt nhìn cô một cái, bắt đầu thong thả ung dung sửa sang lại văn kiện trên bàn sách, khóe môi hắn hơi cong, mang theo vài phần ý cười không dễ phát hiện.

"Đại thúc, cái này không phải gọi là khó kiềm chế. Cái này được gọi là thực hiện chức trách của một người bạn gái." Hạ Thập Thất nghiêm túc sửa lại cho đúng.

"A." Tịch Đình Ngự khẽ cười, châm một điếu thuốc bỏ vào trong miệng nhẹ hút một hơi, sau đó mới không nhanh không chậm phun ra một câu: "Xem ra không giáo huấn em một chút thì em sẽ không an phận."

Giọng nói vừa rơi xuống, cánh tay dài của hắn liền duỗi ra.

Hạ Thập Thất còn chưa kịp nhảy xuống bàn sách đã bị một cánh tay to lớn giữ lại.

Tịch Đình Ngự hút một ngụm xì gà, sau đó phun ra một vòng khói vào mặt cô.

"Khụ khụ, đại thúc, anh quá đê tiện rồi."

Hạ Thập Thất vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, ý đồ muốn thoát ra khỏi cánh tay của hắn, thế nhưng lại vô ý chạm vào "cấm địa" của Tịch Đình Ngự.

Có phản ứng!

"Tôi đê tiện?" Tịch Đình Ngự đem xì gà dập tắt trong tàn thuốc, cúi người đèn Hạ Thập Thất ở trên bàn sách, hắn cách cô rất gần, hô hấp ấm áp còn phả vào gương mặt nhỏ của cô, "Vậy người đê tiện hơn, em hẳn là chưa gặp bao giờ đúng không?"

Ánh mắt hắn sâu xa nhìn ngón tay thon dài của cô.

Cái hình xăm kia, vẫn khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng như vậy.

"Tôi đói bụng."

Ngay khi Tịch Đình Ngự muốn hôn lên môi mình, Hạ Thập Thất liền tránh đi, sau đó dùng tay chống ở trên ngực hắn.

Bởi vì cổ áo hắn mở cho nên tay của cô trực tiếp đụng vào làn da của hắn.

Nóng rực.

"Tôi đói bụng, đại thúc." Cô lại nói một lần nữa.

Tịch Đình Ngự lạnh lùng nhìn cô, trong mắt dần dần nhiễm một tầng sương lạnh.

"Em đói cũng thật đúng lúc."

Cuối cùng, hắn vẫn buông người ra, ưu nhã đứng dậy, sửa sang lại nếp áo sơ mi bị nhăn, xoay người đi ra ngoài.

Dì Hứa đang đứng bên ngoài nghe lén, cửa phòng vừa bị mở ra, sắc mặt của bà liền biến sắc...

Ánh mắt nguy hiểm của Tịch Đình Ngự chiếu tới, khí thế bức người, vô hình trung khiến cho con người ta có một loại cảm giác áp bách cường đại.

Dì Hứa vội vàng lui sang một bên, cúi đầu dò hỏi: "Thiếu gia, ngài đói sao? Có cần chuẩn bị đồ ăn khuya hay không?"

"Không cần." Tiếng nói lạnh tới run cả người.

"Dì Hứa, cháu đói..."

Trong phòng truyền tới thanh âm thấp thấp nhu nhu của Hạ Thập Thất.

Dì Hứa tìm được bậc thang đi xuống, lập tức đáp: "Được, để dì đi chuẩn bị bữa ăn khuya!"