(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 167




Editor: Shmily

--------------------

Đầu bên kia điện thoại, A Sách nghe được tiếng cúp máy, vẻ mặt không biểu tình buông di động xuống, cầm lấy một tấm ảnh chụp trên mặt bàn.

Trong bức ảnh là hình ảnh Hạ Thập Thất đang uy hiếp Đỗ Liên Tâm.

"Khu Doanh... Hạ gia nhị tiểu thư? Hạ Thập Thất..." A Sách đem ảnh chụp trong tay tùy ý ném lên trên bàn, khinh thường nở nụ cười: "Bất quá chỉ là người may mắn được đại thiếu gia của Tịch gia che chở mà thôi."

........

Bóng đêm bao trùm, biệt thự Đông Giao.

Cửa kính sát đất mở rộng, có gió nhẹ từ từ thổi vào.

Hạ Thập Thất thoải mái nằm ở trên sofa trong phòng khách, dùng WeChat nhắn tin với Đường Đậu Đậu.

Hai người nói rất nhiều chuyện, chỉ là lúc đề tài chuyển dời lên người Thất Dạ thì Đường Đậu Đậu liền im lặng, không gửi tin nhắn bằng giọng nói tới nữa.

Nhìn điện thoại vẫn không có động tĩnh, Hạ Thập Thất nhíu mày.

Chuyện tình cảm đôi khi chính là như vậy, khiến cho người ta nhìn không thấu, thế nhưng lại không thể khống chế được mà sa vào đó.

Rời WeChat, cô lại nhắn tin tới quấy rối Tạ Chỉ Hủy, Tạ Chỉ Hủy chỉ trả lời vội một cái icon ngượng ngùng.

Hạ Thập Thất: "..."

Vừa nhìn liền biết là đang cùng lão Hạ làm chuyện gì đó không đứng đắn rồi.

Ngày thường bận rộn đã thành quen, nay đột nhiên lại rảnh rỗi như vậy khiến cô có chút không quen cho lắm.

Ra ngoài biệt thự đi dạo một vòng, bứt bứt không ít cây cỏ hoa lá trong vườn, sau đó mới trở về phòng khách, nằm lên sofa ngủ.

Đêm dài từ từ trôi, thời điểm Hạ Thập Thất tỉnh lại thì đã là rạng sáng 12 giờ.

Thói quen cứ mỗi tối phải hút vài điếu thuốc khiến cô có chút bứt rứt khó chịu, dép cũng không đeo vào, loạng choạng đứng lên đi khắp phòng khách, kết quả cũng không tìm thấy một điếu thuốc nào. Vì vậy liền đi lên lầu tìm.

Bất quá trên lầu cũng vậy, đừng nói là thuốc lá, tới gạt tàn cũng chẳng có lấy một cái.

Đi toilet lấy nước lạnh rửa mặt xong, Hạ Thập Thất liền đi ra cửa, tính toán mua một bao thuốc.

Thời điểm tới nơi này cô đã cố ý để ý qua, cách biệt thự không xa có mấy cái siêu thị nhỏ, bên ngoài đều dán biển buôn bán 24/24.

......

Tập đoàn Ngự Phong, văn phòng của tổng giám đốc.

Đã là đêm khuya, thế nhưng Tịch Đình Ngự vẫn còn đang làm việc.

Lúc này hắn đang cùng Thất Dạ gọi video bàn chuyện, đang nói tới chuyện khai phá khu Tây Loan Bích Thủy thì đầu bên kia Thất Dạ có dừng lại một chút nói: "Hạ Thập Thất?"

"Cái gì?" Hai người từ trước tới nay trong lúc xử lý công việc đều sẽ có một thói quen giống nhau là không để tâm tới việc riêng tư. Thế nên khi nghe được tên của Hạ Thập Thất, Tịch Đình Ngự ngẩng đầu lên từ trong đống giấy tờ, con ngươi sâu thẳm hơi nheo lại.

Cứ có liên quan tới Hạ Thập Thất là không hiểu sao ánh mắt hắn lại tối lại.

"Đừng khẩn trương như vậy, không phải việc gì lớn." Thanh âm Thất Dạ truyền đến, có chút ý vị mà cười khẽ: "Chỉ là hôm nay người phía dưới truyền tới một chút tin tức, là một vài bức ảnh. Tôi chỉ muốn hỏi xem chuyện là như thế nào?"

Hắn từ trên bàn cầm lấy mấy tấm ảnh, giơ lên trước camera cho Tịch Đình Ngự xem.

Trong ảnh là hình ảnh Hạ Thập Thất đang đánh nhau, Tịch Đình Ngự liếc mắt một cái liền nhận ra nơi đó, tựa hồ như là sân thể dục của trường cấp ba Dạ Thành.

Nếu nhớ không nhầm thì đây là trường học của Đường Đậu Đậu.

Hắn hơi nhếch môi, mang theo vài phần khiêu khích: "Muốn biết rõ thì không phải cậu đi hỏi trực tiếp cô bạn nhỏ của mình sẽ nhanh hơn sao."

Vừa dứt lời, hắn liền tắt cuộc trò chuyện video đi.