(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 162




Editor: Shmily

---------------------

Hắn giống như một vương giả cao ngạo, tuấn mỹ, yêu nghiệt, lại soái khí vậy.

Chỉ là hơi thở hắn phát ra quá mức lạnh nhạt khiến những cô gái đi ngang qua hắn chỉ dám trộm nhìn một cái chứ không dám tiến sát tới gần.

Nhìn thấy Hạ Thập Thất đi ra, Tịch Đình Ngự liền vòng qua thân xe đi tới bên kia, mở cửa xe.

Động tác vô cùng lịch sự, tức khắc liền khiến cho đám con gái xung quanh liên tục thét chói tai.

Sau đó lại truyền tới một trận âm thanh nghị luận...

"Ôi mẹ ơi, nếu có một người đàn ông đẹp trai như vậy mở cửa xe cho tôi thì có muốn tôi đi tìm chết, tôi cũng sẽ đồng ý ngay lập tức."

"Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, này cũng quá là hạnh phúc đi..."

"Ôn nhu săn sóc lại nho nhã lịch, lại còn cẩn thận như vậy nữa chứ. Đây nhất định là một người đàn ông tốt mà."

Hạ Thập Thất: "..."

Cô chỉ muốn nói, tất cả đều là giả dối mà thôi.

Sau khi lên xe, Hạ Thập Thất thắt đai an toàn xong mới nhìn về phía người đàn ông ngồi ở trên ghế lái, "Đại thúc, mình đi đâu vậy?"

"Ăn tối." Mắt nhìn thẳng phía trước, Tịch Đình Ngự nhàn nhạt mở miệng.

Hạ Thập Thất ý vị thâm trường cười cười: "Là bữa tối dưới ánh nến sao?"

"Ừ." Một chữ vô cùng nhẹ nhàng, bâng quơ.

"..." Cô chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Tịch Đình Ngự liếc mắt nhìn cô một cái, bất động thanh sắc mở miệng, "Ngày đầu tiên ở chung, xác thật cũng nên thỏa mãn yêu cầu của em."

"... A, anh vui là được rồi."

Hạ Thập Thất thuận miệng đáp một câu, sau đó liền quay đầu qua hướng khác, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Thoạt nhìn thì không có bất cứ biểu tình gì, thế nhưng khóe miệng lại đang bán đứng cô, lặng lẽ gợi lên ý cười.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở một nhà hàng ở trung tâm Dạ Thành.

Tịch Đình Ngự thay Hạ Thập Thất tháo đai an toàn cho cô, sau đó mới nói: "Tôi đi đỗ xe, em đi vào trước chờ tôi."

Hạ Thập Thất gật đầu, đẩy cửa xuống xe, sau đó một mình đi vào nhà hàng.

Vào thời điểm này, nhà hàng vẫn chưa có khách nào.

Hạ Thập Thất nhờ phục vụ tra vị trí mà Tịch Đình Ngự đã đặt, phục vụ bảo là không có ai tên Tịch Đình Ngự đã đặt, cho nên cô lại báo tên của mình ra.

Dùng danh nghĩa của cô để đặt chỗ, vậy mà lại thật sự có một cái, là một vị trí ở sát bên cửa sổ sát đất, nơi đó người ngoài không thấy được, thế nhưng lại có tầm nhìn cực tốt, từ trên cao nhìn xuống là có thể thấy toàn bộ cảnh đêm của Dạ Thành.

Lúc phục vụ đưa cô tới vị trí đã đặt thì vừa lúc lại có một nam một nữ đi tới bên đó.

Phục vụ thấy thế liền lễ phép ngăn hai người đó lại, cười giải thích: "Ngại quá hai vị, vị trí này đã được vị tiểu thư này đặt trước rồi ạ."

Nói xong, phục vụ hướng bàn tay sang bên cạnh, "Nơi đó cũng có tầm nhìn không tệ, nếu hai vị không ngại thì có thể chọn ngồi ở đó."

"Tôi thích chỗ này! Không đổi!" Người phụ nữ kia không vui, vừa mở miệng đã từ chối lời đề nghị của người phục vụ.

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì, cứ cho là cô ta đặt trước thì thế nào? Nơi này là do chúng tôi tới trước, dựa vào cái gì mà phải nhường cho cô ta?" Người phụ nữ vây mặt, bộ dáng kiêu ngạo, nhìn qua giống như một nhân vật không dễ chọc.

"Anh yêu~" Thời điểm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, người phụ nữ này lập tức thay đổi khuôn mặt, cười rộ lên như một con hồ ly tinh, còn nũng nũng nịu nịu nói: "Người ta thích chỗ này cơ."

Hạ Thập Thất ngồi xuống sofa, khẽ nâng cằm, liếc nhìn nữ nhân trước mặt, "Chị hai à, nói đạo lý chút đi."

"Cô gọi ai là chị hai?" Người phụ nữ cảm thấy cách gọi này khiến bản thân mình già đi không ít, sắc mặt liền lập tức xụ xuống.

"Cô đó." Hạ Thập Thất cười đáp.

"Tôi mới 25 tuổi, cô dám gọi tôi là chị hai!"

"25 à..." Hạ Thập Thất hơi mang chút thâm ý mở miệng, "Tôi gọi sai rồi... Bác gái."