(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 147




Editor: Shmily

---------------------

Bạch Hạ vô cùng tức giận, giơ tay lột tấm mặt nạ ra, đem tất cả sách báo ném xuống đất.

Cô ta nâng chung trà lên, uống hết toàn bộ nước bên trong xong mới hơi bình tĩnh được một chút.

Có thể ngăn chặn báo chí đưa tin, làm cho bọn họ ngậm miệng không hé ra tiếng nào, khẳng định không phải con tiểu yêu tinh Hạ Thập Thất kia, cô ta căn bản không có bản lĩnh đó.

Muốn để phóng viên của toàn bộ Dạ Thành thà đắc tội với Bạch gia còn hơn là đăng tin, vậy cũng chỉ có một mình Tịch gia mà thôi.

Thế nhưng cho dù Bạch Hạ biết chuyện này là do Tịch Đình Ngự ở phía sau thao tác, cô ta vẫn quyết không chịu nhận thua.

Cô ta tự tin bản thân mình sẽ không bao giờ hết hot, cho nên cũng không để ý tới chuyện này.

Ở Dạ Thành này, căn bản là không có ai có thể khống chế hướng gió của dư luận tốt hơn Bạch Hạ cô đâu!

"Gọi điện thoại gọi A Sách tới đây, nhanh!"

A Sách, cũng giống như Bạch Mạc Thần, hắn cũng là cô nhi do Bạch Nhung thu dưỡng.

Thế nhưng khác với Bạch Mạc Thần, A Sách là con trai của anh em tốt của Bạch Nhung, lúc trước bởi vì thay Bạch Nhung chắn một đao cho nên mới được Bạch Nhung nhìn trúng.

Nếu nói giữa Bạch Mạc Thần và A Sách chỉ có một người được tồn tại, vậy nhất định không phải là người mang họ Bạch, Bạch Mạc Thần mà lại là người không mấy nổi bật trong cái vòng này, A Sách.

Người hầu gọi điện thoại cho A Sách, sau đó cung kính đem ống nghe giao cho Bạch Hạ.

Bạch Hạ duỗi tay nhận lấy, đặt ở bên tai, chờ tới khi đối phương bắt máy, cô ta mới mở miệng nói: "A Sách, mấy ngày trước Bạch gia chúng ta tổ chức tiệc rượu, anh còn nhớ không? Bữa tiệc rất hoàn hảo, thế nhưng bên phía truyền thông lại..."

Cô ta cố ý muốn nói lại thôi, không có tiếp tục nói nữa.

"Gần đây rất bận, không có thời gian chú ý tới. Có chuyện gì vậy? Là truyền thông nhà ai không biết điều, đăng cái đề tài gì khó nghe sao?"

A Sách trời sinh là một người vô cùng thông minh, hắn đối đãi với Bạch Hạ và Bạch Nhung từ trước tới nay đều rất chân thành, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Cho nên thứ Bạch Mạc Thần liều sống liều chết vẫn không chiếm được thì A Sách lại dễ như trở bàn tay bắt lấy, còn trở thành trợ thủ đắc lực của Bạch Nhung.

"Có cái gì khó nghe thì tốt rồi." Bạch Hạ oán giận: "Căn bản là không có một ai đưa tin về chuyện này! Khẳng định là con tiểu yêu tinh Hạ Thập Thất kia kích động Ngự làm như vậy, muốn để cho Bạch gia chúng ta không xuống đài được. A Sách, anh không biết con tiểu yêu tinh đó mê hoặc Ngự ra sao, lại bắt nạt em như thế nào đâu."

"Chuyện phát sinh ở tiệc rượu, anh cũng đã nghe Thần ca nhắc qua, Tiểu Hạ, em cũng đừng nóng giận, Thần ca đã nói là sẽ thay em trút giận rồi."

Dừng một lát, hắn lại nói: "Lát nữa anh sẽ đi tra xem ngày hôm đó có những truyền thông của nhà nào tới dự, dù sao cũng là tiệc rượu từ thiện mà Bạch gia của chúng ta tổ chức, đám truyền thông đó cũng đều đã thu nhuận bút. Đè xuống không đăng bài cũng coi như là đã cho Tịch gia mặt mũi. Nếu như bọn họ sợ hãi Tịch gia, nhất định không chịu đăng bài, vậy cũng dễ thôi. Anh sẽ dùng đoạn camera ghi lại buổi tối ngày hôm đó, giao cho phòng xã hội có quan hệ tốt với chúng ta để họ đăng tin. Nếu em vẫn không hài lòng thì cũng không sao, ngày mai trên mạng nhất định đều sẽ là ảnh chụp kinh diễm của em."

"Được, vậy em chờ tiêu đề ngày mai." Bạch Hạ cười nói xong liền cúp điện thoại.

Cô ta cũng không lo A Sách sẽ không trị được đám nhà báo đó, cho dù còn có Tịch gia ở giữa cản trở đi nữa.

Thân là trợ thủ đắc lực của cha cô ta, cô ta chưa từng nhìn thấy có chuyện gì mà A Sách không giải quyết được.

Bạch Hạ lại nằm xuống, phân phó thợ làm đẹp mát xa lại một lần nữa cho mình, sau đó đắp lên một lớp mặt nạ.

Nghĩ tới ngày mai hình ảnh của mình sẽ được lên trang đầu của các tờ báo lớn, trong lòng cô ta nhịn không được một trận vui vẻ.