(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 141




Editor: Shmily

--------------------

Hạ Thập Thất: "..."

"Cho nên, cô là đang đem cô ấy bán đi?" Tịch Đình Ngự nhướng mày, khóe miệng chứa ý cười nhìn Đường Đậu Đậu.

Con ngươi hắn sâu thẳm như đại dương mênh mông, sâu không thấy đáy, ngay cả đám cáo già lăn lộn trên thương trường nhiều năm cũng không dám nhìn thẳng.

Cứ cho như Đường Đậu Đậu từ nhỏ đã lớn lên cùng một đám lưu manh đi chăng nữa thì khi đối diện với Tịch Đình Ngự cũng không hiểu hết được.

"Bán mua cái gì, khó nghe quá. Nếu anh thắng, tôi sẽ đem Thập Thất tặng cho anh!"

Hạ Thập Thất: "..."

Dễ nghe quá cơ.

Ý cười nơi khóe miệng của Tịch Đình Ngự tăng thêm vài phần, "Như thế nào, cô cược với tôi?"

Nếu bảo Đường Đậu Đậu tự lên cược với Tịch Đình Ngự, nó tuyệt đối sẽ không dám.

Không nói tới kỹ năng chơi của nó cực kì tệ, ngay cả đánh bài bình thường cũng kém tới nỗi không dám ló mặt ra...

Đường Đậu Đậu lắc đầu, quét mắt nhìn toàn bộ sòng bạc, nói: "Sòng bạc lớn như vậy, tìm một cao thủ so chiêu với anh là quá dễ dàng."

Dừng một chút, lại tiếp tục: "Sòng bạc của Hạ gia chúng tôi, chơi kiểu gì cũng có, anh rể tương lai thông thạo cái gì nhất thì chơi cái đó. Kể cả nơi này có không có thì tôi cũng sẽ cho người kiếm về đây cho anh!"

Tịch Đình Ngự quét mắt nhìn bốn phía, môi mỏng khẽ mở: "Cho nên, tính cô thắng như thế nào, mà tôi thắng như thế nào?"

Đường Đậu Đậu cười hắc hắc, "Xem ra anh rể tương lai rất có niềm tin, mở miệng ngậm miệng đều là thắng."

"Trong từ điển của tôi, chưa từng có từ thua."

"Vậy nếu như anh thua, Thập Thất sẽ là của tôi, tôi sẽ bá chiếm chị ấy một tháng, mỗi ngày ngủ chị ấy trên một cái giường khác nhau!"

Đường Đậu Đậu nói xong liền duỗi tay kéo Hạ Thập Thất từ trong ngực hắn về phía mình, sau đó bắt đầu sờ sờ mó mó.

"Đại thúc, con nhóc này sàm sỡ người ta."

Giống như một cô gái nhỏ yếu đuối không ứng phó nổi một tên lưu manh háo sắc vậy. Hạ Thập Thất trở nên nữ tính hơn bất cứ khi nào, ngay cả thanh âm cũng đều là đang làm nũng.

Mày Tịch Đình Ngự hơi nhíu, tiến lên kéo Hạ Thập Thất về bên người, sau đó cảnh cáo Đường Đậu Đậu: "Cách xa cô ấy một chút, bằng không tôi sẽ cho người đưa mười người phụ nữ tới trên giường Thất Dạ."

Đường Đậu Đậu: "Ấu trĩ!"

Tịch Đình Ngự: "Như nhau."

Sòng bạc không biết đã an tĩnh xuống từ khi nào, ngay cả nhóm người thua tới táng gia bại sản cũng không rên một tiếng.

Tịch Đình Ngự thấy mình đã bị người ta bao vây vòng trong vòng ngoài, môi nhấp thành một đường lãnh tuyến.

Xem ra, hôm nay nếu không chơi một ván thì đừng nghĩ có thể dễ dàng đi ra khỏi chỗ này.

Tịch Đình Ngự cởϊ áσ khoác tây trang quý báo trên người mình xuống, tùy tiện ném sang một bên: "Nói đi, chơi thế nào?"

Sòng bạc ở khu Doanh đều là sòng bạc ngầm, sở dĩ gọi như vậy cũng không phải là vì nó được xây dưới tầng hầm ngầm mà là bởi vì trò chơi ở đây khác với những trò chơi ở những sòng bạc khác, là loại trò không thể đưa ra ánh sáng.

Ở chỗ này, vô luận là chơi cái gì, mỗi một ván đều không có hạn mức cao nhất.

Sòng bạc thông thường đều chỉ có năm loại đánh cược: Bách Gia Lạc, đổ xúc xắc, bài chín, luân bàn, xí ngầu*.

*Chỗ này mình cũng không chắc là dịch đúng đâu vì mình không am hiểu về mấy cái này.

Trong đó, Bách Gia Lạc và xí ngầu đều là chơi bằng bài, không có thiên phú về toán học thì rất ít khi thắng được.

Đường Đậu Đậu tùy ý kéo ống tay áo lên, vươn tay phải, lập tức có người đem một tấm thẻ đặt ở trong tay cô nàng.

Đường Đậu Đậu cầm thẻ, cố ý ở trước mặt Hạ Thập Thất lung lay một vòng rồi mới đưa cho Tịch Đình Ngự.

Cô nàng vốn là định ném cho hắn, chỉ là khi thấy vẻ mặt không chút biểu tình tựa như đao khắc kia thì mới thay đổi phương thức.

Tịch Đình Ngự nhận lấy thẻ, cầm trong tay thưởng thức, "Tam tiểu thư ra tay thật hào phóng."

"Đó là đương nhiên, anh chính là anh rể tương lai của tôi! Hơn nữa, Thập Thất còn đang ở đây..."

Hạ Thập Thất dùng tay dí cái trán cô nàng, "Đừng nhắc tới chị, dù sao tới lúc đó ai thua ai thắng cũng không có quan hệ gì với chị đây."