(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 134




Editor: Shmily

--------------------

Người đàn ông tên là Bạch Mạc Thần, là cô nhi mà Bạch Nhung nhận nuôi, bởi vì Bạch Nhung vẫn luôn thích thú với sự nghiệp từ thiện cho nên năm đó hắn đã nhận nuôi rất nhiều đứa con trai.

Nhưng người chân chính có thể mang họ "Bạch" của hắn lại chỉ có duy nhất Bạch Mạc Thần.

Thời gian Bạch Mạc Thần ở bên cạnh Bạch Nhung so với Bạch Hạ cũng không kém gì, thậm chí so với Bạch Hạ thì Bạch Mạc Thần càng hiểu rõ Bạch Nhung là dạng người như thế nào, dã tâm trong lòng hắn lớn bao nhiêu, tàn nhẫn bao nhiêu hơn.

Nghe thấy Bạch Nhung nói như vậy, tiếng chuông cảnh báo trong lòng hắn bỗng vang lên, bất động thanh sắc đem champagne đặt lại lên bàn, sau đó lấy ra ba ly rượu không, mở rượu, rót vào ba cái ly, theo thứ tự đưa cho Bạch Nhung và Bạch Hạ.

Biểu tình của Bạch Mạc Thần vẫn giống như trước, mang theo ý cười, như thể là không thèm để ý tới bất cứ chuyện gì: "Cha nuôi đừng nói như vậy, đồ vật rốt cuộc cũng đều là của người. Tiểu Hạ lại là em gái của con, đừng nói tới quyền đại lý champagne này con cố ý lấy về cho em ấy, cứ cho như là không phải thì nếu con bé muốn đưa cho ai, con cũng tuyệt đối không nói hai lời."

Nói xong, Bạch Mạc Thần còn ý vị thâm trường liếc nhìn Bạch Hạ một cái.

Bạch Hạ không phản ứng lại hắn, chỉ bình tĩnh cúi đầu nhâm nhi ly champagne.

"Tốt, đúng là ta đã không nhìn nhầm con." Bạch Nhung vỗ vỗ bả vai của Bạch Mạc Thần, giơ ly rượu trong tay lên chạm ly với Bạch Mạc Thần.

Bạch Mạc Thần ngẩng đầu uống rượu, sau đó nói: "Có gì cần con làm, cha nuôi cứ việc nói, chỉ cần con có thể làm được thì nhất định sẽ không làm người thất vọng."

Bạch Nhung cầm ly rượu thở dài: "Con gái của ta, con cũng biết rồi đấy. Từ nhỏ tới lớn nó vẫn luôn nhận được rất nhiều sự yêu thích. Người theo đuổi nó lại càng không ít, nhưng nó lại cứ cố chấp coi trọng một mình Tịch Đình Ngự, ta cũng đã khuyên nó vài lần, nhưng nó căn bản cũng không thèm nghe vào tai. Hiện tại, lại xuất hiện một Hạ Thập Thất..."

Bạch Nhung cố ý dừng lại, không nói chuyện nữa, chỉ là lo lắng nhìn Bạch Hạ.

Bạch Mạc Thần hiểu ý tứ của hắn, lập tức nói: "Cha nuôi yên tâm, nữ nhân gọi là Hạ Thập Thất kia, tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại của Tiểu Hạ."

Nghe được câu trả lời của hắn, Bạch Nhung hài lòng gật gật đầu, tiếp tục cùng hắn chạm cốc.

Nhưng Bạch Hạ vẫn có chút không vui, đứng lên nói: "Bộ lễ phục này mặc trên người quá khó chịu, con đi thay đồ đây."

Nói xong liền lập tức đi về phía phòng để quần áo.

Nhìn cô ta rời khỏi, trên mặt Bạch Nhung liền treo lên ý cười, "Đứa nhỏ này, bị ta chiều hư rồi."

Lần này, Bạch Mạc Thần lại không nói tiếp.

Hắn biết có một số lời mặc kệ là có phải nói cho hắn nghe hay không, hắn đều phải làm như không nghe thấy được.

Rốt cuộc thì, hắn cũng chỉ là người ngoài.

........

Lúc Hạ Thập Thất về tới nhà thì cũng đã khuya, tất cả mọi người đều đã đi ngủ.

Vì thế cô cũng không quấy rầy ai nữa, về phòng tắm rửa một cái liền lăn lên giường ngủ.

Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại thì đã là 10 giờ.

Mọi người đều đã ra khỏi nhà, còn có mỗi cô ở đây.

Hạ Thập Thất rời giường đi đánh răng, rửa mặt, sau đó xuống bếp tìm đồ ăn, đi ra phòng khách bật TV, nằm lên ghế sofa, chán muốn chết ấn loạn cái điều khiển.

Một loạt kênh truyền hình cũng không biết đã bị cô bấm qua mấy vòng, tay kia lại tùy tiện với tay bốc đồ ăn vặt.

Thật nhàm chán...

Vào lúc Hạ Thập Thất đang nghĩ xem có nên ra cửa đi chơi không thì điện thoại đặt ở bên cạnh rung lên.

Cô duỗi tay cầm lấy nó, nhìn lướt qua tên hiển thị trên màn hình, là Tịch Đình Ngự.

Ngón tay thon dài ấn nghe, "Alo?"

"... Là tôi." Thanh âm trầm thấp của Tịch Đình Ngự truyền từ bên kia tới.

Hạ Thập Thất: "..." Cô đương nhiên biết là hắn!

Lười nhác nâng mí mắt, cô hỏi: "Đại thúc, có chuyện gì sao?"

"Buổi trưa tới nhà cũ ăn cơm, chuẩn bị một chút, lát nữa tôi qua đón em."

"Đô~"

Không đợi Hạ Thập Thất trả lời, Tịch Đình Ngự đã cúp điện thoại.

Hạ Thập Thất tùy tay ném điện thoại sang bên cạnh, lại nằm xuống sofa.

Tính toán muốn ngủ một giấc chờ Tịch Đình Ngự tới đón.