(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 119




Editor: Shmily

---------------------

"Anh đứng lên trước, có cái gì thì từ từ nói."

Giang Chấn Thiên lắc đầu, không chịu đứng lên: "Bạch tiên sinh, chỉ cần ngài chịu giúp tôi, Giang Chấn Thiên này nhất định sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài."

Bạch Nhung cầm ly rượu đã được rót sẵn ở trên bàn, nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi mở miệng: "Ông chủ Giang là muốn tôi giúp cái gì?"

Một khi đã gợi lên lòng hiếu kì của đối phương, như vậy thì mục đích ắt đã đạt được một nửa, Giang Chấn Thiên hiểu rất rõ điểm này, cho nên liền rèn sắt ngay khi còn nóng: "Tịch Đình Ngự theo dõi tôi, muốn chỉnh chết tôi. Bạch tiên sinh, tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, kéo Tịch Đình Ngự xuống nước!"

"Tịch Đình Ngự?" Bạch Nhung thật sự không ngờ tới sẽ là cái tên này, hắn uống một ngụm rượu, cười hỏi Giang Chấn Thiên, "Anh có biết, hắn là con rể tương lai của tôi hay không?"

Giang Chấn Thiên gật đầu: "Biết. Nhưng hiện tại Tịch Đình Ngự đang dây dưa với nhị tiểu thư của Hạ gia, hẳn là Bạch tiên sinh cũng biết."

"Nam nhân mà, khó tránh khỏi thích những thứ mới mẻ."

Bạch Nhung nói như vậy, tựa hồ là đang nhắc nhở Giang Chấn Thiên, chỉ với cái cớ kia thì không đủ để cho hắn phải ra tay hỗ trợ.

Giang Chấn Thiên biết hắn sẽ không dễ dàng giúp mình như vậy, liền nói ra trọng điểm: "Bạch tiên sinh, hiện tại Tịch gia đang trong thời điểm nội loạn, chẳng nhẽ ngài không có bất kì ý nghĩ nào sao?"

Giang Chấn Thiên rất thông minh, hắn ta biết cách để nắm lấy nhược điểm của người khác.

Đối với một người mà cơm không lo đói, áo không lo mặc như Bạch Nhung thì tham vọng chính là nhược điểm lớn nhất của hắn, lại cũng chính là động lực duy nhất của hắn!

Bạch Nhung nhìn hắn, ý cười nơi khóe miệng ngày càng rõ ràng.

Cuối cùng, hắn đáp ứng: "Tôi có thể giúp anh."

......

Buổi tối, Đường Đậu Đậu ngồi trong sân chờ Hạ Thập Thất về, kết quả là Hạ Thập Thất lại nhắn tin cho cô, nói là sẽ về muộn một chút.

Nguyên nhân là bị lão gia tử giữ lại ăn cơm!

Sau khi cất điện thoại đi, Đường Đậu Đậu liền tính ra cửa đi dạo, bất quá vừa mới đi ra khỏi cổng lớn thì đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc tây trang giày da lịch sự đi tới.

"Chào cô, xin hỏi Hạ Duyên Bân tiên sinh có nhà không?"

Nghe đối phương nói như vậy, đôi lông mày Đường Đậu Đậu khẽ nhăn, nghi hoặc hỏi: "Anh tìm ông ấy có chuyện gì sao?"

"Tôi tới đưa thiệp mời." Người đàn ông đánh giá Đường Đậu Đậu một lượt, sau đó liền lấy ra một tấm thiệp từ trong túi: "Phiền cô đưa tấm thiệp này cho Hạ tiên sinh."

Đường Đậu Đậu duỗi tay nhận lấy, quét mắt nhìn hoa văn trên tấm thiệp, gật đầu, "Ừm, tôi sẽ đưa lại cho ông ấy."

Người đàn ông nói cảm ơn, sau đó liền rời đi.

Chờ tới khi hắn rời khỏi đây, Đường Đậu Đậu mới mở thiệp mời ra.

Là tiệc rượu từ thiện?

Bên trên tấm thiệp mời là hàng chữ màu vàng, cái này khiến Đường Đậu Đậu không nhịn được tò mò, cha cô từ khi nào có liên quan tới ngành sản xuất từ thiện rồi?

Đi tiệm bida lượn một vòng, Đường Đậu Đậu tìm thấy Hạ Duyên Bân cùng Tạ Chỉ Hủy đang ở trong phòng VIP, tình chàng ý thiếp ôm ấp nhau đánh bida gia tăng tình cảm.

"Cha! Có người gửi thiệp mời cho cha này."

Đường Đậu Đậu ho nhẹ một tiếng, sau đó mới đi qua đưa thiệp mời cho Hạ Duyên Bân.

Hạ Duyên Bân buông gậy bida, đứng dậy, nhận lấy tấm thiệp mời, sau đó mở ra nhìn lướt qua.

Tạ Chỉ Hủy cũng tiến tới gần xem, nhìn thấy tên được kí trên tấm thiệp mời, bà không khỏi nhíu mày, "Bạch tiên sinh? Chồng yêu, anh với hắn ta vẫn luôn không có liên hệ gì với nhau, sao tự dưng hắn lại mời anh đi dự tiệc rượu từ thiện do con gái hắn làm chủ?"

"Cái này anh cũng không rõ lắm." Hạ Duyên Bân tùy tiện ném tấm thiệp mời lên bàn đánh bida, nói: "Chúng ta là loại người lăn lộn trong đám người bình thường, không thích hợp với loại địa phương kia, cho nên không đi là tốt nhất."