"Này, Tiểu Ngụy này, cậu có nhìn thấy cái gì đó vừa chạy vèo qua đây không?”
“Ông Vương, ông lại nhìn lầm rồi, đã nói ông phải đến bệnh viện kiểm tra đi, lại cứ tiếc chút tiền lẻ kia! Nếu như kéo dài mà thành bệnh nặng thì còn mất nhiều hơn đó...”
“Thôi nha, cái đồ miệng quạ đen! Mắt của tôi vẫn còn nhìn rất tốt! Cậu... đúng là không nhìn thấy thứ gì sao?"
Tiểu Ngụy lắc đầu liên tục, kiên quyết nói: "Không thấy!”
“Rõ ràng là tôi nhìn thấy có một bóng người... Chẳng lẽ thật sự là do mắt tôi mờ rồi sao? Không thể nào đâu....”
“Ông à, cháu trai của ông gọi ông về nhà ăn cơm kìa.”
“Hả? À... Tôi đi trước đây, cậu coi chừng cho tốt, không được ngủ gà ngủ gật đâu đấy! Nếu mà bị đội trưởng bắt được lần nữa thì tôi cũng mặc kệ cậu đấy!”
“Tuân lệnh!"
Dạ Cô Tinh đi về phía tòa nhà số 23 ở tiểu khu, trên đường đi, cô nhanh nhẹn tránh khỏi các camera giám sát, đi như chốn không người.
Cô đã ở đây suốt 7 năm rồi, tin rằng không ai có thể quen thuộc chỗ này hơn cô. Thậm chí từng vị trí của camera trong tiểu khu cô cũng thuộc nằm lòng.
Nhanh nhẹn rẽ mấy đường, chỉ chốc lát sau là cô đã thấy tòa nhà số 23 ở trước mắt.
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Có tiếng bước chân rất nhỏ, cùng với tiếng nói chuyện thì thầm truyền tới. Dạ Cô Tinh đột nhiên dừng lại, nhanh chóng lắc người trốn vào chỗ tối. Cùng lúc cô vừa ẩn nấp kỹ càng thì cánh cửa tòa nhà số 23 mở ra, hai người đàn ông và một người phụ nữ mặc vest đen chậm rãi đi ra.
"Ada, cô nói xem đội trưởng bảo chúng ta coi giữ chỗ này rốt cuộc là có ý gì vậy?" Một người đàn ông nói.
"Đúng đó, Diệp Tử đã chết rồi, thì bây giờ chúng ta ngồi không ở đây còn có tác dụng gì? Không lẽ còn có thể đợi Diệp Tử chết đi sống lại, chúng ta lại đến ôm cây đợi thỏ?" Người đàn ông kia nói phụ họa.
Người phụ nữ kia hung hăng trừng mắt nhìn hai người này, trong đôi mắt đẹp đẽ lộ ra sát khí: "Câm miệng! Chúng ta chỉ cần chấp hành mệnh lệnh, không cần hỏi lý do!”
“Vâng!" Hai người đàn ông đồng thanh nói.
Sau khi ba người ra xa rồi, Dạ Cô Tinh cười lạnh đi ra khỏi chỗ tối, trong ánh mắt cô là sự lạnh lẽo như mũi nhọn sắc bén.
Lâm Diệp, anh thật sự rất cẩn thận, nhưng mà người tính không bằng trời tính! Anh vĩnh viễn sẽ không ngờ rằng Diệp Tử còn sống, vẫn còn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của anh dưới dạng một linh hồn bên trong một cơ thể lạ lùng...
Dạ Cô Tinh nhặt một cái hộp McDonald bị vứt đi trong thùng rác lên, rồi đi vào thang máy rồi đi thẳng tới tầng 26.
Ting~
Thang máy kêu một tiếng rồi mở ra, nhưng cô không có ý định đi vào phòng mà đi thẳng ra ngoài chỗ cửa sổ thông gió ở ngoài hành lang, cô kiễng chân lên, rồi lấy một cái túi vải màu đen ra, sau đó dấu kỹ lên người mình.
Rồi cô lại lấy một chiếc khăn tay ở trong túi ra, che đầu ngón tay lại rồi từ từ vặn một cái công tắc ở bên trên ống dẫn khí gas.
Làm xong tất cả những việc này rồi, cô thuận tay dùng chiếc khăn vừa nãy lau bụi trên tay, rồi xoay người rời đi.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy cô chậm rãi nở nụ cười, đột nhiên lộ ra vẻ tàn ác và thô bạo.
"Ơ? Sao lại có người giao hàng nhỉ?" Ở chỗ trực ban của bảo vệ, Tiểu Ngụy vội vàng xốc lại tinh thần mà đuổi theo: "Này! Từ từ đã..."
Dạ Cô Tinh xoay người lại, nụ cười tươi ngọt lịm đọng lại trên khóe môi, trong đôi mắt màu đen dần hiện lên hình ảnh một cô gái hồn nhiên ngây thơ, rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia.
Nhất thời khiến Tiểu Ngụy nhìn đến ngây người.
"Anh bảo vệ này, anh đang nói em sao?" Giọng nói của cô gái này trong trẻo mà lại kỳ ảo, tựa như tiếng hót của chim hoàng anh.
"Hả?" Một tiếng "anh bảo vệ" thật là mềm mại khiến cho hai bên gò má của Tiểu Ngụy hơi ửng hồng như say rượu, vô thức nhỏ nhẹ nói: "Cô bé, xin hỏi em là...”
“Anh..." Cô gái lập tức tỏ vẻ hơi sợ hãi, cảnh giác nhìn người ở trước mặt, đôi mắt cũng ánh lên sự đề phòng.
"À! Em đừng hiểu lầm!" Tiểu Ngụy liên tục xua tay, khuôn mặt đỏ ửng cả lên, vội vàng giải thích: "Ý... ý của anh là không thấy ghi lại là có người vào giao đồ ở trên sổ ghi chép, xin hỏi em là?"
Cô gái lúc này mới thở phào một hơi, sự đề phòng trong mắt dần dần tan biến, xua xua tay rồi cười nói: "Đương nhiên em không phải là người giao hàng rồi!" Sau đó co ngó nghiêng, cẩn thận dò xét nhìn quanh bốn phía, ra hiệu ý bảo anh ta đứng sát vào.
Dưới ánh mắt và nụ cười của cô gái này, Tiểu Ngụy không tự chủ được mà làm theo, lúng ta lúng túng đứng sát vào thêm chút, còn hơi cẩn thận, căng thẳng tới đổ mồ hôi.
"Ngày kia mẹ của em sinh nhật rồi, em muốn dùng tiền tiết kiệm mà mua quà sinh nhật cho mẹ. Cho nên em lén chạy ra đây, bây giờ muốn tới McDonald để làm thêm!"
Sự ấm áp trong mắt cô gái tỏa ra, với một niềm ước ao đẹp đẽ này, đôi mắt màu đen lại càng thêm quyến rũ.
"Em... em đúng là một người con hiếu thảo!" Tiểu Ngụy gãi gãi đầu, kìm nén rất lâu mới nói ra được một câu như vậy.
Cô Tinh cười ngọt ngào, nhưng lại nhíu mày lại: "Anh cũng là một đứa con ngoan nha! Muộn như thế này rồi mà vẫn còn đi làm, kiếm tiền nuôi gia đình nữa.”
“Hì hì..." Tiểu Ngụy từ xưa tới nay, đây là lần đầu tiên được một cô gái xinh đẹp như vậy khen, lập tức ngây ngô cười cười, hai gò má đen gầy cũng đỏ ửng lên.
"Em chỉ nói cho một mình anh biết đó nha! Ngay cả cha em cũng không biết chuyện này đâu! Nhất định anh phải bảo vệ bí mật này cho em đó!”
“Không thành vấn đề!" Tiểu Ngụy vỗ vỗ ngực bảo đảm.
"Chết rồi! Còn mười lăm phút nữa thôi! Em phải đi trước đây, bye bye..." Cô gái nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẻ mặt trở nên hốt hoảng, vội vàng nói tạm biệt rồi nhanh chóng chạy đi.
Tiểu Ngụy nhìn theo bóng dáng hết sức mỏng manh kia biến mất dần trong đêm tối, giơ tay phải lên, ngẩn ngơ suy nghĩ: "Bye... bye bye..."
Sau khi rời khỏi khu nhà Ánh Dương, Dạ Cô Tinh đi vào một cửa hàng bán quần áo nước ngoài, dùng 150 tệ là tiền lương cả ngày hôm nay mua quần áo cho bản thân mình.
Lúc đi ra, một cô gái mặc áo yếm đồng phục của McDonald nhanh chóng biến thành một cậu ấm thanh lịch nhã nhặn. Mà chiếc mũ lưỡi trai ở trên đỉnh có chữ "M" đã bị thay thế bởi một chiếc mũ lưỡi trai đen, ôm chặt chẽ lấy bộ tóc dài của cô gái.
Dạ Cô Tinh cao một mét bảy, ở trong đám nữ sinh thì rất nổi bật, nhưng ở cùng nam sinh rõ ràng lại thấp bé, may là dáng người cô mảnh mai, được bao bọc trong một chiếc áo khoác đen, hai chân thon dài cùng với sống lưng thẳng tắp. Cô bước đi vững vàng mạnh mẽ, thoạt nhìn không có chút nữ tính nào, trái lại có một loại lạnh lùng cao quý khó tưởng tượng được.
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Dừng lại trước bốt điện thoại công công bên đường, lấy thẻ điện thoại đã chuẩn bị sẵn ra, tìm kiếm trong trí nhớ dãy số nhìn thoáng qua trong từ ba năm trước, rồi bấm gọi.
Chuông vang lên ba tiếng, mới kết nối được với bên kia, nhưng qua thật lâu sau cũng vẫn không có tiếng nói chuyện. Ba mươi giây sau, trong điện thoại truyền đến tiếng gõ gõ.
Dịch Cô Tinh khẽ cau mày, hóa ra là mật mã Morse.
Mã Morse là mã điện báo hay còn gọi là mật mã. Nói tóm lại, nó là một loại phương thức có thể mã hóa văn bản thành các kí hiệu có độ dài khác nhau. Nó có thể là xung điện tử trong dây dẫn điện báo, cũng có thể là một loại máy móc hoặc tín hiệu hình ảnh, ví dụ như âm thanh, tia chớp.
Đây là phương thức trao đổi bí mật của bốn tổ chức tình báo toàn cầu, bao gồm FBI của Mỹ, Mossad của Israel, Cơ quan tình báo đối ngoại của Nga và MI6 của Trung Quốc.
Trình độ chuyên môn của Diệp Tử rất xuất sắc, đương nhiên cô cũng là một người rất có năng lực.
Muốn nghe vở nào? “Ma Cô hiến thọ” hay là “Quý phi say rượu”? “Long Vương kén rể” còn hay hơn.
Ý nghĩ của mấy câu này là gì?
Trời xanh ngắt, Hải Long Vương kén rể, đón người con rể mới, con rể quỳ lạy cha vợ, đầu trâu mặt ngựa đứng ở hai bên.
“Tối nay, ba giờ sáng, quán bar Lam Mị, lầu bốn.” Giọng nói câm lặng giống như hạt cát giữa hoang mạc hanh khô đang phơi nắng dưới ánh mặt trời, lại cũng giống như là một ngọn lửa độc.