Còn ở bên kia, Dạ Cô Tinh lái xe đi thẳng đến bệnh viện. Vu Sâm đã đợi sẵn ở cửa, cả hai cùng đi về phía phòng bệnh của Tạ Chí Hoa.
“Thế nào rồi?”
Vu Sâm im lặng, rồi trầm giọng nói: “Không gặp.”
Dạ Cô Tinh cười lạnh, cô tin rằng trong lòng Tạ Chí Hoa đang tức giận. Những người mà ông ta đã dày công nuôi dưỡng đều làm việc cho cô. Nhưng bây giờ, bang Hải Long đã giải tán, Ám Dạ hình thành. Mặc kệ ông ta có làm cái gì đều không thể xoay chuyển được tình thế. Đạo lý này cô hiểu, nhưng người như Tạ Chí Hoa sao lại không hiểu?
Lần này bệnh nặng nhập viện lại không chịu gặp mặt, đơn giản chỉ để thử thái độ của cô, gặp cô một lần.
Một người khôn khéo, chăm chỉ, có chí tiến thủ như vậy, chẳng trách lúc trước Long Vương lại làm ra chuyện như vậy để giữ ông ta lại....
“Lấy được tài liệu chưa?”
Vu Sâm đưa một tập giấy A4, Dạ Cô Tinh lướt qua một lượt. Ngay cả khi biết sự thật, nhưng khi chứng cứ đẫm máu hiện ra trước mắt, cô vẫn không khỏi giật mình. Hồ Thế Hữu phải độc ác như thế nào mới làm ra được chuyện như vậy!
Khóe môi gợi lên vẻ giễu cợt. May mà đã giải quyết lão ta ngay từ đầu!
Vu Sâm thấy biểu cảm của Dạ Cô Tinh, ánh mắt lóe lên, muốn nói lại thôi.
Dạ Cô Tinh dừng bước, quay đầu nhìn Vu Sâm, ánh mắt thâm thúy: “Chúng ta là đồng đội cùng nhau kề vai tác chiến, học được tín nhiệm là một bước quan trọng nhất.”
Vu Sâm chấn động, anh và cô là đồng đội? Không phải cấp dưới, không phải chủ tớ, mà là... đồng đội?
Dạ Cô Tinh nhìn thẳng vào anh ta, không có một chút né tránh, trong mắt lộ ra sự chân thành và tin tưởng: “Ban đầu, giữa anh và Hắc Xà, khi tôi chọn chĩa súng vào Hắc Xà, cũng đã lựa chọn tin tưởng anh.”
Vu Sâm như bị sét đánh. Đúng vậy, lúc trước Long Vương bị giết, anh ta và Hắc Xà đều đang bị thương. Nếu Dạ Cô Tinh muốn nắm trọn bang Hải Long, cả anh ta và Hắc Xà đều có thể giúp cô đạt được mục đích. Nhưng cuối cùng, cô lại lựa chọn anh ta. Đây không phải là một loại tin tưởng sao?
Cho đến giờ phút này, Vu Sâm mới bừng tỉnh. Điều cô cho anh ta là sự tín nhiệm giữa đồng đội, không phải là chỉ thị hay mệnh lệnh của cấp trên đối với cấp dưới! Sau khi cửa nát nhà tan, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sự ấm áp.
Dạ Cô Tinh nhướn mày, mỉm cười: “Cho nên, giữa đồng đội với nhau, anh cảm thấy có điều gì là không thể nói với tôi sao?”
Vu Sâm thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Chú Hoa có ơn với tôi, không đến lúc bất đắc dĩ, hy vọng cô có thể tha cho chú ấy một mạng.”
Lúc trước không nói, là bởi vì, làm cấp dưới, điều anh ta phải làm là phục tùng. Mà nay, làm đồng đội, anh ta có thể nói ra hết suy nghĩ của mình. Bởi vì, ngoài phục tùng, giữa bọn họ còn có tín nhiệm!
Dạ Cô Tinh ngẩn người, bất lực giải thích: “Tôi nói muốn giết ông ta khi nào?”
Ánh mắt Vu Sâm liếc qua tập tài liệu trong tay Dạ Cô Tinh, sắc mặt do dự.
Dạ Cô Tinh hiểu tâm trạng hiện giờ của Vu Sâm. Sau khi Long Vương chết, Tạ Chí Hoa thu phục lòng người khắp nơi. Toàn tâm toàn ý giúp anh ta ngồi vững vị trí thủ lĩnh. Lúc đó hai người vừa là thầy vừa là bạn, như cha con với nhau. Mà Vu Sâm là người có ân phải báo, nếu không cũng sẽ không tùy ý Tạ Chí Hoa làm ầm ỹ mà không để ý tới.
Nhưng, phần tài liệu này phải giao đến tay Tạ Chí Hoa. Ông ấy có quyền biết tất cả sự thật!
Cô tin rằng một người từ bang Tam Hợp đi đến Hải Long, chìm nổi trong giới hắc đạo vài chục năm vẫn sừng sững không ngã, thì sẽ có đủ can đảm và dũng khí để đối mặt với sự thật!
Nếu như, ông ta thật sự không chịu nổi đả kích, từ nay về sau không gượng dậy được, như vậy sẽ không xứng với tiếng “chú Hoa” mà mọi người gọi ông ta nữa!
Hai người đi tới trước cửa phòng bệnh. Trước cửa có hai người mặc đồ đen đứng canh, Dạ Cô Tinh không hề do dự, đẩy cửa vào.
“Ai cho đi vào đây?! Tôi đã nói không gặp! Cút!”
Dạ Cô Tinh cười nhạt, đi đến bên giường, rót một ly nước đưa cho Tạ Chí Hoa: “Cơn tức của chú Hoa lớn quá, chi bằng uống chén nước cho hạ nhiệt?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái vang lên trong phòng bệnh. Tạ Chí Hoa đang nhắm mắt dưỡng thần, hơi chấn động. Ông đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc. Một luồng khí thế mạnh mẽ từ người ông phát ra, áp lực đánh về phía Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh vẫn không hề lay chuyển, chỉ đẩy ly nước gần hơn, giống như không nhìn thấy uy hiếp của Tạ Chí Hoa.
Tạ Chí Hoa lại âm thầm kinh ngạc, cô gái này có tố chất tâm lý vững vàng như vậy! Khí thế của ông ta ở trong hắc đạo chém giết, giơ đao máu chảy, trải qua nhiều năm tháng tôi luyện. Vậy mà cô vẫn có thể mặt không đổi sắc, bất động như núi?!
Điều này làm cho Tạ Chí Hoa cảnh giác, không dám xem thường người này.
Đưa tay nhận ly nước, Tạ Chí Hoa nhàn nhạt cảm ơn. Đôi ánh mắt lóe lên một tia sáng, sau đó ông đột nhiên nhắm mắt lại, phất tay với Dạ Cô Tinh: “Tôi mệt rồi, cô cứ tự nhiên.” Sau đó liền trực tiếp nằm xuống.
Trong mắt Dạ Cô Tinh nổi lên ánh sáng sâu thẳm, từ từ mở miệng, không nhanh không chậm: “Chú Hoa không phải muốn gặp tôi sao? Tại sao tôi đến rồi, chú lại tránh gặp tôi? Hay là... chú đang tìm cái này?”
Cả người Tạ Chí Hoa chấn động, đột nhiên mở mắt, xoay người nhìn lại, con ngươi co rụt: “Cô! Sao cô có thể...”
Xoay khẩu súng bạc tinh xảo trên tay, cô gái không hề để ý, thản nhiên thoải mái nói: “Chú Hoa muốn hỏi, tại sao súng lục chú giấu dưới gối lại lọt vào tay tôi?”
Tạ Chí Hoa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: “Chút tài mọn!”
Nhưng trong lòng lại chấn động. Động tác của cô gái này nhanh đến mức ông ta hoàn toàn không cảm giác được! Vừa rồi giả bộ buồn ngủ, nhưng mục đích thật sự của ông ta là rút súng. Ai ngờ sờ soạng nửa ngày lại không tìm thấy, ông ta thầm nghĩ không xong rồi, quả nhiên...
Dạ Cô Tinh khoa tay múa chân với cây súng trong tay. Thân súng màu bạc, chạm khắc rồng biển đang chơi đùa dưới nước. Nhỏ nhắn và tinh xảo, thực sự rất hấp dẫn. Như cố ý như vô tình chĩa súng vào Tạ Chí Hoa, rồi lại thản nhiên rời đi.
Tạ Chí Hoa nhìn thấy hết động tác của cô, nhíu mày: “Không cần khoa tay múa chân! Muốn chém muốn giết thì tùy!” Bây giờ súng trong tay đối phương, còn mình là cá nằm trên thớt, ông ta không có gì để nói.
Dạ Cô Tinh thu súng lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Chú Hoa, chú nặng lời rồi.” Thong thả bước đến trước mặt Tạ Chí Hoa, ánh mắt chân thành: “Bang Hải Long đã tan rã. Ám Dạ cần chú, mong chú cân nhắc....”
Tạ Chí Hoa lạnh lùng vung tay lên ngắt lời cô: “Không cần nhiều lời! Tạ Chí Hoa tôi đây tuy rằng tay nhuốm đầy máu, không phải người lương thiện. Nhưng nghĩa khí huynh đệ, đạo nghĩa giang hồ vẫn phải có! Bây giờ, tôi thừa nhận kỹ thuật không bằng cô. Nhưng muốn tôi làm kẻ phản bội sao. Xin lỗi, khó mà làm được!”
Dạ Cô Tinh lại cười lạnh lùng, mắt lộ vẻ châm biếm: “Nghĩa khí huynh đệ? Đạo nghĩa giang hồ? Chú trung thành và tận tâm với Hồ Thế Hữu, đi theo làm tùy tùng 20 năm. Theo lão ta từ Hong Kong lên phía bắc, giúp lão đánh hạ nửa giang sơn. Kết quả lão lại cưỡng bức vợ chú, giết chết con trai chú. Người như vậy, chú cảm thấy cần nói cái gì đến nghĩa khí huynh đệ, đạo nghĩa giang hồ nữa? Ngu ngốc! Bảo thủ!”
Tạ Chí Hoa hoảng sợ trừng lớn mắt, toàn thân run rẩy: “Cô... cô nói gì?”
Kết quả là lão lại cưỡng bức vợ chú, giết chết con trai chú.... Cưỡng bức vợ chú, giết chết con trai chú....
Cưỡng bức vợ giết con....
Dạ Cô Tinh đặt tài liệu vào tay Tạ Chí Hoa. Trong mắt xẹt qua vẻ không đành lòng. Cuối cùng điều chỉnh lại biểu cảm. Sự thật đến muộn 20 năm, hy vọng có thể trả lại công đạo cho vợ con chú....
Nhìn về phía xa xăm, Dạ Cô Tinh thở dài. Bản chất của con người, vốn là tham lam ích kỷ.
Năm đó Hồ Thế Hữu và Tạ Chí Hoa trốn từ Hong Kong đến phía Bắc, mang theo một số lượng lớn tài sản của bang Tam Hợp. Cuối cùng bám rễ ở thành phố, thành lập nên bang Hải Long. Khi đó bang Hải Long không bị bang Tam Hợp ở Hong Kong bức ép đến tuyệt sinh, toàn bộ là công sức của Tạ Chí Hoa một tay xoay chuyển. Mà trong lúc ấy Long Vương - Hồ Thế Hữu đang tập trung, muốn nhanh chóng mở rộng địa bàn, tranh thủ thâu tóm một số lực lượng trong thủ đô. Hai anh em một người ứng phó bên ngoài, một người lo việc nội bộ, hợp tác chặt chẽ, gắn bó như tay chân.
Sau đó, bang Hải Long đã dần có chỗ đứng trong thủ đô. Nhưng khi ấy Tạ Chí Hoa lại yêu một người phụ nữ, hai người cùng nhau lui về ở ẩn. Hơn nữa giao lại hết tất cả mọi chuyện cho người anh em tốt Hồ Thế Hữu.
Lại không thể ngờ, chính hành động lần này của ông đã khiến vợ con mình gặp họa chết người!
Hồ Thế Hữu đã nhiều lần cố gắng thuyết phục ông ở lại. Nhưng tâm ý Tạ Chí Hoa đã quyết, không thể lay chuyển. Mất đi sự trợ giúp đắc lực từ Tạ Chí Hoa, bang Hải Long lập tức trở nên hỗn loạn. Hơn nữa bang Tam Hợp ở bên kia như hổ đói rình mồi. Đây tất nhiên không phải là cục diện mà Hồ Thế Hữu muốn thấy. Ông ta biết rằng ảnh hưởng của Tạ Chí Hoa đối với bang Hải Long thực sự quá lớn. Vậy nên ông ta đã âm thầm dựng lên một âm mưu thâm độc, bí mật sai người bắt cóc Sầm Phương vợ của Tạ Chí Hoa lúc đó đã có thai ba tháng.
Khi Hồ Thế Hữu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Sầm Phương, ông ta không nghĩ tới việc bà đang có thai mà ngang nhiên cưỡng hiếp bà ấy. Cuối cùng bà bị chết do mất máu quá nhiều, mất luôn cả đứa trẻ trong bụng, chính là một xác hai mạng người!
Năm đó những người tham gia vụ bắt cóc đều bị Hồ Thế Hữu giết hết để diệt khẩu. Chỉ có một người có thể giữ được mạng sống, chạy trốn sang nước ngoài nhập cư trái phép.Cưới vợ, sinh con, an ổn sống một đời nơi đất khách quê người. Nhưng cái chết bi thảm của Sầm Phương và cảnh tượng mặt đất tràn đầy máu tươi đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng người đó. Trước khi chết, ông này đã nói rõ ràng mọi chuyện năm đó cho con trai mình, dặn dò cậu ta mấy trăm lần rằng nhất định phải trở về Trung Quốc, nói rõ sự thật trước mặt tất cả mọi người. Phải đến gặp Tạ Chí Hoa chân thành xám hối, bù đắp lại tội nghiệp trầm trọng ngày trước của ông ta.
Ba này trước, người này đã tìm tới Ám Dạ. Vu Sâm ngay lập tức thông báo cho Dạ Cô Tinh. Vậy nên hôm nay mới xảy ra tình cảnh như thế này.
Những năm gần đây, Tạ Chí Hoa vẫn luôn lầm tưởng rằng vợ mình Sầm Phương đã bỏ trốn chạy theo người khác. Ông đã căm ghét người phụ nữ tội nghiệp ấy suốt mười lăm năm nay. Còn có đứa con chưa chào đời của ông cũng bị ông coi như đứa con hoang!
Không ngờ, người kia đã qua đời. Đáng giận nhất là ông vẫn chẳng hay biết gì. Oán hận mười lăm năm... đã oán hận mười lăm năm. Bây giờ sự thật được tiết lộ, từ trong ra ngoài, từng thớ thịt trên người đều có cảm giác đau đớn.
Nhìn tới người đang dại ra như bị rút mất linh hồn ở trên giường bệnh nữa, Dạ Cô Tinh khẽ thở dài một tiếng, quay người đóng cửa phòng lại. Ngay lúc cánh cửa khép lại, trong phòng vang lên tiếng khóc thảm thiết của một ông lão…
“Aaaaa... Phương… xin lỗi em… thật sự xin lỗi em… con chúng ta…”
Trái tim như bị bóp nghẹt, trong lúc vô thức, Dạ Cô Tinh duỗi tay xoa nhẹ bụng mình. Con à, không cần sợ, mẹ sẽ luôn bảo vệ con…
...
Lại nói, từ sau hôm vây xem quay phim ở cửa sau của đài truyền hình thủ đô, số lượng người theo dõi đột nhiên tăng vọt. Chỉ vì một lần tình cờ gặp mặt đám học sinh ấy, ‘Áo Tím’ đã hoàn toàn lộ diện!
Sau khi những bức ảnh chụp gương mặt chính diện được đăng lên weibo của năm người, chỉ trong vài giây, số lượng truy cập đã tăng lên hàng triệu. Nhóm fan ‘Áo Tím’ tinh thần sục sôi, toàn bộ công chúng đều kinh ngạc!
Fan ‘Áo Tím’ thì bình luận kiểu:
Dưa hấu anh tuấn: “Hu hu hu… nữ thần đúng là không làm chúng ta thất vọng! Bất luận là chính diện hay góc nghiêng, nửa người hay toàn thân, nữ thần đều nắm giữ tất cả!”
Cậu nhóc xấu xa: “Vẻ xinh đẹp trước sau như một, còn cao quý thanh nhã, ôn hòa thân thiện. Mãi mãi ủng hộ chị.”
Ông lão mơ hồ: “Một cái cúi đầu kia thật dịu dàng, giống như đóa sen còn e ấp, thẹn thùng đón gió mát.”
Hãy gọi tôi là bé đáng yêu: “Thật sự ganh tị với mấy người có thể chụp ảnh với nữ thần, ôi trời ơi! Xin hãy cho con một cơ hội vô tình gặp được cô ấy đi mà…”
Anh chị em cùng cha khác mẹ đi đánh trâu: “‘Áo Tím’ đẹp quá! Mộ Lương đẹp quá! Ngồi chờ ‘Bầu trời thành phố’…”
Còn người qua đường thì bình luận kiểu:
“Ôi má ơi! Cô bé này thật xinh đẹp! Đôi mắt già nua này cũng muốn rớt ra rồi!”
“Chu choa! Ai zậy, đây là ai zậy?! Xinh đẹp như thế này còn muốn để người ta sống nữa không?!”
“Xinh đẹp mềm mại như cây nấm, mau đến ngồi trong chén tui đi! Hoặc là để tui đến ngồi trong chén của chị cũng được…”
“Vừa nhìn thấy ‘Áo Tím’ là đã thấy tình yêu trọn đời. Từ nay về sau các nữ minh tinh khác đều chỉ là người qua đường.”
“Dường như tôi có thể nhìn thấy nét phong trần tuyệt đẹp của Audrey Hepburn.”
“Mlem mlem! Nữ thần! Thật muốn được chạm vào…”
Chỉ trong thời gian ngắn, tất cả những từ khóa liên quan đến ‘Áo Tím’ đều có tên trên bảng hot search. Bao gồm cả đoàn làm phim “Bầu trời thành phố”, Tiêu Mộ Lương, Vương Thạch, Thiết Sơn…
Điều đáng nói là, khi Tiêu Mộ Lương dần trở nên nổi tiếng trong công chúng, những cái gọi là “Lịch sử đen tối” cũng bị người khác đem ra bới móc. Cái gì mà nam diễn viên phim 18+, ngôi sao khiêu dâm vô sỉ. Nhưng Tiêu Mộ Lương và fans của anh ta từ trước đến nay đều không phản hồi lại bất cứ điều gì liên quan đến những chuyện này. Cũng kể từ đó, hình tượng của Tiêu Mộ Lương trong mắt mọi người bỗng trở nên vô cùng thần bí.
Có rất nhiều người vì hiếu kì mà mò lại, tìm kiếm những bộ phim 18+ Tiêu Mộ Lương từng đóng. Dữ liệu được chia sẻ rộng rãi, khi mọi người xem đến “Thanh xuân chán nản” thì đếu bị chấn động!
Vị tướng quân đẹp trai khí phách, cùng hoàng hậu xinh đẹp kiều diễm như hoa. Một khúc tình ca bi thương xen lẫn bao vui buồn, với tiết tấu chậm rãi vang lên trên chiến trường tang thương khốc liệt.
Trình Kỳ Duệ phong độ dịu dàng, nhiệt huyết máu lửa, Vương Lam Chi tinh tế đa tình dịu dàng, đã trở thành dấu ấn sâu đậm trong tâm trí người xem bao lâu nay. Tình yêu như vậy, con người như vậy, tất cả mọi người đều bị hai người bọn họ làm cho rung động sâu sắc.
Thế là, “Thanh xuân chán nản” - một bộ phim gắn mác phim 18+ bị công chúng vứt bỏ nay lại có ngày vụt sáng, lên nhanh như mặt trời ban trưa, độ chú ý tăng vọt, tỉ suất người xem đạt ngưỡng cao nhất. Thậm chí còn có một số rạp chiếu phim tuyên bố đã mua bản quyền và dự kiến sẽ sớm ngày ra rạp.
Ngay sau đó, cái chết không rõ nguyên nhân của nữ chính Diệp Tử cũng bị phanh phui trước công chúng. Đúng là một mỹ nhân tài hoa xinh đẹp, đáng tiếc…
Mọi người nắm tay mà thở dài.
Màn đêm buông xuống, khi Dạ Cô Tinh nghe được những tin tức này, cũng chỉ cười trừ chứ không nói thêm gì.
Ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm, đặt tay lên bụng dưới. Kiếp trước, dường như thật sự đang ngày càng cách xa cô…
Một nụ hôn nhẹ đặt trên trán, mang theo sự lạnh lẽo độc nhất vô nhị. Trong nháy mắt, cả người cô rơi vào một vòng tay rộng rãi, ấm áp của người đàn ông, cũng với đó là sức mạnh và sự chiếm hữu nhưng lại khiến cô vô cùng an tâm.
“Đang suy nghĩ cái gì vậy?” Người đàn ông thâm trầm nói.
Dạ Cô Tinh ngẩng đầu cười, đôi mắt đen láy lấp lánh lay động, vẻ tinh nghịch chợt lóe lên: “Nhớ… anh đó.” (Trong tiếng Trung từ nghĩ và nhớ được phát âm giống nhau, lần trước anh trêu cô như vậy, lần này lại bị cô trêu lại.)
Hô hấp của người đàn ông trở nên nặng nề, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, lại siết tay ôm chặt lấy cô như muốn khảm cô vào trong ngực mình, nghiêm túc nói: “Tiếp tục nhớ.”
“Ha ha…” Dạ Cô Tinh nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông. Thế mà anh vẫn bày thái độ vẻ thật nghiêm chỉnh như trước, giống như khi giải quyết công việc, khiến cô không nhịn được bật cười.
Trên đời này sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
Rõ ràng là kiêu ngạo đến không ai bì nổi, cao ngạo đến mức chỉ nhìn người khác bằng nửa con mắt. Nhưng cũng đôi mắt ấy đang nhìn cô lúc này, lại có thể thuần khiết đến mức như sao sáng trên trời đêm, không vướng chút tạp chất.
Dạ Cô Tinh sẽ thường xuyên nảy ra một loại xúc động… muốn đùa giỡn, hạ gục, rồi chà đạp!
Đưa tay sờ mũi, cô chợt cảm thấy mình thật là một tên cầm thú ác bá.
An Tuyển Hoàng nhướn mày, tuy vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã dịu dàng hơn rất nhiều. Một đôi bàn tay to lớn khẽ vuốt ve bụng dưới của người phụ nữ, cảm nhận được sự sống nhỏ bé đang lớn dần nằm trong đó, trầm giọng nói: “Rất buồn cười sao?”
Dạ Cô Tinh lau vội nước mắt trên khóe mi, gật đầu liên tục.
“Rất vui sao?”
Gật đầu như gà con mổ thóc.
“Vậy… anh có thể được nhận phần thưởng không?”
Dạ Cô Tinh sững sờ, đôi môi đột nhiên mát lạnh. Lưỡi của người đàn ông đã xâm nhập vào trong miệng...
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống ánh chiều tà, lá rụng rơi chầm chậm. Mùa thu càng chạy càng xa dần, thấp thoáng đâu đó sự se lạnh của mùa đông. Nhưng trong phòng lại có một sự ấm áp, vuốt ve an ủi.
...
Tâm trạng của Giang Hạo Đình hôm nay rất tốt, vì sao ư? Bởi vì... Rốt cuộc anh ta đã biết người phụ nữ kia là ai!
Cô đã được treo lên trên bảng hot search rồi, muốn không biết cũng khó.
Là ‘Áo Tím’ phải không?! Lại dám đánh anh ta, còn để cho người anh dính phải....
“Ọe....”
“Anh Giang, không sao chứ?”
Sắc mặt Giang Hạo Đình tái mét, gào thét lớn tiếng: “Mang đi, mang đi! Nhanh lên! Vừa nhìn đã muốn nôn rồi!”
Người kia ngạc nhiên, vẻ mặt ngượng ngùng. Món đậu hũ Bát Bảo là món ăn anh Giang thích nhất. Mỗi lần đến Túy Tiên Cư nhất định sẽ gọi. Vì sao hôm nay lại đổi tính thế này?
Nén được cảm giác buồn nôn xuống, Giang Hạo Đình đưa mắt nhìn xung quanh. Chính là để không phải nhìn vào bàn ăn nữa. Chờ mãi đến khi phục vụ lấy món đậu hũ Bát Bảo xuống, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt lại nhìn lướt qua chiếc bánh kem màu cam chành...
“Ọe... Bỏ đi bỏ đi! Cái này cũng mang xuống đi! Khốn kiếp! Lần sau ai dám đưa cái đống mềm oặt này lên, ông đây sẽ trực tiếp ném bỏ!”
Nhớ đến một bãi dưới cây kia: “Ọe...”
Cô nàng xinh đẹp ngồi bên cạnh vội vàng khuyên nhủ anh ta, giọng nói nũng nịu như chim vàng oanh. Không hổ danh là hoa khôi của bộ phận dẫn chương trình ở Hoa Ảnh: “Anh Giang, có khó chịu lắm không? Hay là... chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem?”
Cô gái thùy mị dịu dàng làm Giang Hạo Đình vô cùng dễ chịu, cảm giác buồn nôn cũng dần dần được áp chế.
Bỗng nhiên có một giọng nói giễu cợt được vang lên từ phía đối diện, hàm chứa sự châm chọc: “Ôi! Anh Giang đang mang thai sao? Mấy tháng rồi? Mẹ của đứa bé là ai vậy?”
Sắc mặt Giang Hạo Đình tối sầm đi: “Kỷ Hạo Hiên, miệng chó của anh đừng có nôn ra răng chó nữa được không! Tốt xấu gì cũng nôn ra ngà voi thử xem nào?”
“Đương nhiên là không thể rồi, tôi là người phàm trần thôi. Nói đi, đứa bé trong bụng đó là của ai?”
“Tên khốn nạn! Không chịu câm miệng lại phải không? Muốn trở mặt đúng không?”
“Trở mặt thì trở mặt, ai sợ ai?” Hai người anh một câu tôi một câu, mắng chửi quên cả đất trời. Người ngồi xung quanh cũng nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Hai người này, một vị là bảo vật của nhà họ Giang, một người là bảo bối của nhà họ Kỷ. Hai nhà đó bọn họ đều không thể chọc nổi vào!
Đừng nhìn thấy hai người họ bây giờ như nước với lửa, tranh cãi kịch liệt. Thế nhưng họ thực sự là bạn của nhau, cãi nhau là chuyện nhỏ, ẩu đả đánh nhau cũng là chuyện thường. Hai người vừa gặp mặt đã cãi lộn ầm ĩ như chó gặp mèo! Nhưng quan hệ thật sự giữa họ có thể nói là cứng như sắt!
Đã từng có người không không có mắt nhìn, muốn đi lên khuyên ngăn. Nhưng lại bị hai người họ nhất trí thay đổi nòng súng, kết quả mất hết cả mặt mũi.
Vì thế tất cả mọi người đều rất biết điều, ngoan ngoãn ngồi yên một bên xem kịch vui, dù có ra sao thì cũng không thể xen vào!
Một trận khẩu chiến, hai người không phân cao thấp. Cuối cùng nhất trí quyết định nghỉ ngơi giữa hiệp, ăn no trước rồi chiến tiếp!
Bầu không khí trên bàn ăn dần dần được xoa dịu xuống. Qua ba lượt rượu tất cả mọi người đều buông thả, chơi kéo búa bao, bắt tay nói chuyện. Trong lúc đó vẫn có người không quên việc đi nịnh nọt hai người họ. Không biết vì sao đề tài đã đột nhiên chuyển qua người phụ nữ bên cạnh.
“Bạn gái của anh Giang thật xinh đẹp.” Một người nâng ly rượu lên, ánh mắt đã lờ mờ mang theo men say, nở nụ cười nịnh nọt.
Giang Hạo Đình cười ha hả, khoác vai cô gái này. Động tác lỗ mãng, không hề sợ cô gái đó có bạn trai hay không, hôn lên môi cô gái một nụ hôn mãnh liệt. Lúc thả ra còn kêu lên một tiếng “chụt” rồi nói: “Bộ sưu tập của tôi, tuyệt đối đều là người đẹp!” Nở một nụ cười thần bí: “Cái quan trọng nhất... vẫn phải là xử nữ!”
Khuôn mặt cô hoa khôi kia ửng đỏ, thấp giọng hờn dỗi: “Anh Giang thật là xấu...”
Bất ngờ, Giang Hạo Đình trực tiếp đưa tay lên sờ soạng ngực cô gái trước mặt bao người. Không mạnh cũng không nhẹ, sự tà mị lóe lên giữa hai chân mày, nhỏ giọng nói: “Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.”
Cô hoa khôi kia thở gấp một hơi, ánh mắt mơ màng, sắc xuân được gột sạch. Ở đây, trừ cô ta là phụ nữ ra, còn lại đều là đàn ông. Biểu cảm lẳng lơ này rơi vào ánh mắt của tất cả mọi người. Cả đám đột nhiên cảm thấy quái vật phía bụng dưới nhảy lên. Ý xấu trong đầu muốn ngoe ngẫy động đậy. Nhưng người là của anh Giang, có cho bọn họ mười lá gan cũng không dám động vào! Nên họ đành phải cắn răng chịu đựng.
Kỷ Hạo Hiên nhìn thấy tất biểu cảm của mọi người, trong mắt xẹt qua nét mỉa mai.
Tất cả mọi người không ai nhìn thấy được trong ánh mắt của Giang Hạo Đình chợt lóe lên sự lạnh lẽo. Gặp dịp thì chơi, đây là kỹ năng đầu tiên của con cháu thế gia từ khi ra đời đã được học!
“Mà này, mọi người có nghe tin gì chưa? Gần đây, anh Tần đã bị một diễn viên nữ mê hoặc đấy! Được gọi là ngọc nữ, tên là gì nhỉ... Chu Mẫn Mẫn!”
“Tôi có nghe qua cô gái này, hình như mới được ra mắt, đã nhận được một quảng cáo son môi, ngay lập tức đã nổi tiếng. Dáng người rất thuần khiết, nhưng cơ thể ấy có vẻ đáng mong đợi đó nha! Nếu không tại sao anh Tần lại coi trọng cô gái đó như thế?”
“Bây giờ, những cô gái trong giới giải trí này, người nào mà không có vẻ ngoài ngọc nữ, nhưng lại lén làm gái làng chơi đâu? Nhưng mà khi chơi rất vui... chơi được rất nhiều kiểu! Đảm bảo một đêm bảy lần...”
“Hứ... Anh nói cứ như anh đã chơi qua không bằng!”
“Ha ha! Ông đây đã chơi qua đấy! Thì làm sao? Hâm mộ ghen tị đỏ mắt ư? Cậu cũng nên tìm ai đó để vui vẻ đi?”
“Không phải là một diễn viên nhỏ thôi sao?! Ngày mai tôi cũng sẽ đi! Nghe nói gần đây có một ‘Áo Tím’ đang rất nổi, trông cũng không tệ. Dáng người được nói là nghiên nước nghiêng thành. Thế nào, các anh em có muốn cùng nhau nếm thử một chút cảm giác mới mẻ không?”
“Loảng xoảng..."
Đám người đó sững sờ, trong phút chốc rơi vào trạng thái lặng im. Họ nhìn thấy Giang Hạo Đình đá lăn chiếc ghế, sắc mặt đen như đáy nồi. Cô bạn gái nũng nịu cũng sợ hãi, đứng ở bên cạnh anh ta.
Trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà đều kêu không tốt rồi. Vị... vị thiếu gia này bị làm sao thế này?
“No rồi.” Nói xong, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng kia đã trực tiếp mở cửa ra ngoài, ngay cả bạn gái cũng không thèm để ý đến.
Trong mắt Kỷ Hạo Hiên chợt lóe lên vẻ trầm tư. Không bình thường, khẳng định có chuyện che giấu!
Bèn hí hửng đứng dậy rồi đi theo.
Mọi người nhìn thấy hai vị chủ xị đi hết, nên không dám ở lại. Họ nhanh chóng đặt bát đũa và ly rượu xuống, vội vã đuổi theo.
Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng dính lấy nhau trong căn hộ cả buổi. Mặt trời đã lặn xuống núi, Dạ Cô Tinh thực ra không có tâm trạng nấu nướng, nên hai người quyết định đi ra ngoài ăn.
Lái chiếc Lamborghini, một trăm phần trăm người đi đường đều quay lại nhìn. Thấy được người đang lái xe là một mỹ nữ, hương thơm mát rượi, mỹ nhân nóng bỏng. Trong lòng chợt cảm thấy lay động, ánh mắt khẽ di chuyển, nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai ngồi chễm chệ bên cạnh. Mọi người dường như đã hiểu ra, ánh mắt tỏ vẻ xem thường... Thì ra là một con vịt đực được thiên kim tiểu thư bao nuôi!
Haiz... Thời thế thực sự xuống dốc thế này sao! Đạo đức sa đọa mà! Sao lại không có ai tới bao nuôi họ thế này...
Thực ra, lúc này Dạ Cô Tinh cũng nhận lấy một sự kinh hãi không nhỏ...
“Đừng nói với em là anh không biết lái xe nhé?!”
Ánh mắt người đàn ông lộ ra nghi ngờ: “Có vấn đề gì à?” Giống như nhớ đến điều gì đó, trịnh trọng nói tiếp: “Anh biết lái máy bay.” Nghĩ lại rồi bổ sung thêm: “Chiến hạm, xe tăng, xe bọc thép đều biết.”
“...”
Dạ Cô Tinh bắt đầu tưởng tượng bằng hình ảnh hai người lái máy bay, chiến hạm, xe tăng hay là xe bọc thép xuống phố đi ăn... Đồ ăn thức uống gì ngon mang ra đây, có lấy ra không? Lấy không? Tôi đếm một hai ba, không lấy thì bà đây cho nổ...
Đành phải vỗ trán, hình tượng quá ‘đẹp’, không dám nhìn thẳng. Cuối cùng, hai người dừng chân trước Túy Tiên Cư. Dạ Cô Tinh nhìn tấm áp phích ở trước cửa có hình ảnh món cá om dấm, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.