Cốc cốc cốc.......
"Vào đi."
Nguyệt Vô Tình đẩy cửa đi vào, vừa ngước mắt nhìn đã thấy người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi sau chiếc bàn làm việc màu đen to lớn, tựa như vị vua kêu ngạo trong thiên hạ, trị vì muôn dân bá tánh.
Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà phủ lên căn phòng âm trầm một lớp ánh sáng màu cam. Nửa khuôn mặt của người đàn ông ẩn sau ánh sáng rực rỡ, thoáng chốc làm dịu đi sự góc cạnh, lại còn còn mang theo vẻ quyến rũ. Như bồ tát trước mặt ma, như quỷ thần trước mặt phật!
"Đi rồi à?" Chỉ nghe người đàn ông nặng nề mở miệng, lạnh lùng tới tận xương tủy. Nhưng ánh mắt nhìn ra cửa sổ giống như xuyên qua sông nước núi non, có thêm mấy phần ấm áp, dịu dàng.
"Đã ra đến ngoại thành.”
“Gọi Tư Kình Dận và Lạc Địch về đây."
Vẻ mặt của Nguyệt Vô Tình hơi ngạc nhiên, gật đầu: "Vâng”
“Muộn nhất là ngày mai.”
“...........Vâng."
Nguyệt Vô Tình đoán được mở đầu lại không đoán được kết thúc. Anh ta chỉ biết người phụ nữ kia mang thai con của An Tuyển Hoàng, có mối quan hệ huyết thống ràng buộc với anh. Nhưng dẫu sao anh ta cũng không ngờ rằng người phụ nữ kia lại khiến An Tuyển Hoàng để ý như vậy.... Bốn người hộ pháp của nhà họ An thì đã liên tiếp gọi về hai người chỉ vì cô gái đó!
"Hộ pháp Nguyệt, gia chủ có gì sai bảo." Nhìn thấy Nguyệt Vô Tình đi ra từ phòng làm việc, Minh Chiêu tiến lên hỏi.
"Liên hệ với đảo Vãng Sinh, trước hoàng hôn ngày mai, Tư Kình Dận và Lạc Địch phải đứng ở trước mặt gia chủ.”
“Cái gì?" Minh Chiêu nhất thời có cảm giác mình nghe nhầm. Hộ pháp Tư và hộ pháp Lạc, năm nào vào lúc này đều ở trên đảo Vãng Sinh khảo sát một đám sát thủ mới. Sao có thể về đây vào thời điểm quan trọng này.......
"Để Minh Diệp tiếp nhận công việc ở đảo Vãng Sinh. Tư Kình Dận và Lạc Địch về thủ đô không phải là không thể."
Minh Chiêu lộ ra ánh mắt quái dị, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường. Anh ta thử thăm dò mở miệng hỏi: "Gọi hai vị hộ pháp về hẳn là không liên quan gì tới....... vị tiểu thư họ Dạ kia đâu nhỉ?”
Nguyệt Vô Tình cho anh ta một nụ cười khen ngợi: "Chúc mừng, đoán đúng rồi." Nói xong liền quay người rời đi, áo đỏ tung bay, tóc đen như thác, càng lúc càng xa.
Để lại một mình Minh Chiêu ngổn ngang trong gió. Mãi đến khi chiếc thiệp mời màu đỏ vàng xa hoa trong tay rơi xuống đất, anh ta mới chợt hoàn hồn, vội vàng nhặt lên, đi về phía phòng làm việc.
"Vào đi."
"Gia chủ, nhà họ Kỷ vừa cử người đến đưa thiệp mời. Ngày 21 tháng này ở nhà cũ nhà họ Kỷ tổ chức tiẹc đón gió tẩy trần cho anh, việc này...."
Ánh mắt An Tuyển Hoằng khẽ lay động, đôi mắt đen như mực càng lúc càng thâm trầm, ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt. Chỉ nghe thanh âm lạnh thấu xương của người tàn âm chậm rãi vang lên trong phòng làm việc rộng lớn: "Tai mắt của cậu tôi quả là càng ngày càng linh hoạt......"
Vừa giống như tự thì thầm vừa giống như khen ngợi, rõ ràng bình thản như nước, lại vẫn khiến người ta nghe ra sự biến hóa kỳ quái mãnh liệt.
Sống lưng Minh Chiêu cứng đờ, rồng bị đụng vào vảy ngược nhất định sẽ nổi giận!
Mấy năm nhà họ An không về, nhà họ Kỷ càng ngày càng to gan làm loạn, dám khiêu khích quyền uy nhà họ An, bí mật theo dõi hành tung của gia chủ! Theo tình hình hiện tại, vì cô Dạ và tiểu gia chủ, khả năng gia chủ ở lại thủ đô là rất lớn. Nhà họ An trở lại, thế cân bằng của ba nhà Kỷ, Giang, Tần ắt sẽ bị phá vỡ. Đến lúc đó sẽ lại nghênh đón một hồi gió tanh mưa máu......
Nếu tên Minh Triệt kia ở đây, chắc chắn sẽ có bộ dạng nóng lòng muốn thử. Lúc nào cũng chỉ sợ thế giới không loạn. Cũng may, cậu ta đã bị phái đi làm tài xế, tiếng ồn ào trong biệt thự cũng biến mất.
Tất nhiên, có thể khiến cho Minh Triệt cam tâm tình nguyện làm tài xế, ngoại trừ An Tuyển Hoàng, không cần phải nghĩ nhiều nữa, không phải Dạ Cô Tinh thì còn có thể là ai?
Vừa đúng giờ cao điểm khu trung tâm, Minh Triệt đã phanh gấp đến mấy lần, tốc độ có thể so sánh với rùa bò. Điều này là chuyện vô cùng khó chịu đối với kẻ đã quen phóng xe thể thao, bất chấp hoành hành ngang dọc!
Mà trái ngược hoàn toàn với anh ta là Dạ Cô Tinh đang ngồi trên ghế phụ, hô hấp trầm ổn, thái độ thong dong. Cô nhìn tình hình tắc đường nghiêm trọng lúc này, mặt không hề đổi sắc, ánh mắt không gợn sóng. Chắc chắn không tìm ra được một vẻ phiền phức nào.
Minh Triệt tâm phục khẩu phục kiểu tu dưỡng bậc này, sự tò mò đối với cô gái này cũng không ngừng tăng lên theo cấp lũy thừa.
"Con mẹ nó! Tắc gì mà ghê vậy cơ chứ?!" Vẻ mặt Minh Triệt ảo não, nhưng ánh mắt cũng im lặng đặt trên người cô gái đang bình tĩnh bên cạnh.
Dạ Cô Tinh không nói gì, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy.
"Cô nói xem sao lại tắc thành như vậy chứ?”
“.......”
“Haiz! thật sự là không nhúc nhích nổi mà!”
“.......”
“Chậc..... tốc độ này chắc còn không nhanh bằng rùa bò......”
“Thật ồn ào.”
“Ơ....."
Ánh mắt của Minh Triệt rơi xuống bụng dưới của cô, tinh thần hóng chuyện trong mắt bốc lên hừng hực, mon men hỏi: "Cô và gia chủ quen biết như thế nào vậy? À! Tôi đoán tối đó nhất định đã xảy ra chuyện rất thú vị......"
Dạ Cô Tinh thản nhiên mỉm cười, không lên tiếng.
Từ đầu đến cuối, cho dù Minh Triệt có hỏi vòng vèo như thế nào đi nữa, Dạ Cô Tinh đều ăn nói thận trọng, người nào đó bày tỏ rất buồn bực nha.
Sau khi xuống xe, nhìn Minh Triệt đã đi xa, cô lắc người một cái thuận thế rẽ vào một con hẻm. Cô đi qua bảy tám ngã rẽ, cô gái đơn thuần mặc áo phông trắng và quần đen thoáng chốc đã biến thành người phụ nữ bí hiểm. Quần áo bằng da màu đen bó sát người, phô hết đường cong cơ thể thon dài hoàn mỹ của người con gái. Chiếc kính râm to lớn che gần hết khuôn mặt, mái tóc đen dài tung bay theo gió, nhẹ nhàng mà phóng khoáng. Đôi môi đỏ mọng ướt át say đắm lòng người.
Chỉ là đôi giày đế bằng màu đen dưới chân, cùng chiếc mô tô hạng nặng có chút cảm giác không được hài hòa. Nhưng không làm mất đi vẻ quyến rũ của cô gái này. Khi đi ngang qua phố, tiếng huýt sáo còn vang lên liên tục.
Nhìn thấy mặt trời cũng sắp lặn, Dạ Cô Tinh lấy chiếc điện thoại vừa mua lúc nãy ra: "Vu Sâm......"
Dạ Cô Tinh vừa mới bước chân vào cửa chính của tổng bộ Ám Dạ, đối diện ngay với Vương Trực đang đi tới. Cô đang định mở miệng thì nhìn thấy Vương Trực lướt ngang qua cô, cũng không thèm liếc mắt một cái.
Chậc.........Cô như vậy là hoàn toàn bị xem như không khí sao?
"Tránh ra! Đừng có cản đường!" Không thấy cậu ta đang gấp rút đi đón cô chủ sao?! Có trời mới biết từ tối qua đến giờ cậu ta sống sót bằng cách nào! Không trực tiếp bị khí lạnh của anh Vu làm cho đông cứng thành que kem, thật sự phải cảm ơn trời đất đó!
"Này, tôi nói cô........ cô... cô chủ?!" Miệng Vương Trực mở lớn đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Cũng khó trách cậu không nhận ra. Bình thường Dạ Cô Tinh ăn mặc đều tùy ý, đơn giản già dặn, hành động dứt khoát, mạnh mẽ vang dội. Nói thật, sau khi nhìn thấy cách cô đối phó với Bạch Sương Sương, hạ gục Dương Giang ra sao, rồi lại làm thế nào để giải quyết đám người Thái Phi Tượng, trong lòng cậu ta không thể nào coi cô như phụ nữ được nữa! Đến ngày hôm nay, không nói đến phụ nữ, thậm chí cả đàn ông cũng rất ít người có thể sánh được với cô!
Chỉ là bây giờ, người phụ nữ còn nam tính hơn đàn ông ấy lại xuất hiện trước mặt cậu ta một cách... cuồng dã như thế... quyến rũ như thế. Cậu ta không ngơ ngẩn mới là lạ!
"Vu Sâm đâu?" Giọng nói của cô gái như gió truyền tới. Vương Trực chợt hoàn hồn, thật sự muốn tát cho mình hai cái!
Trong mắt cậu lập tức lộ ra sự vui sướng: "Cô chủ, cô rốt cuộc cũng về rồi...."
Tới khi đi vào phòng, Dạ Cô Tinh mới thực sự hiểu được ý của Vương Trực. Nhìn một đống thứ lộn xộn trên sàn, có thể tưởng tượng được Vu Sâm đã tức giận thế nào.
Vừa mới vào cửa, người đàn ông kia đã nhanh chóng nghênh đón. Ánh mắt nhìn cô từ đầu tới chân, quét tới quét lui không dưới năm lần mới nhẹ nhàng thở phào một cái, may mà không bị thương.......
Mũi khẽ nhúc nhích, mùi máu tươi nhàn nhạt quẩn quanh hòa cùng mùi thuốc. Chỉ bằng mũi người thì rất khó phát hiện ra, nhưng Vu Sâm lại nhận ra, ánh mắt bất chợt căng thẳng:"Cô bị thương?"
Dạ Cô Tinh xua tay: "Vết thương nhỏ thôi, đã xử lý rồi." Sau đó không để cho Vu Sâm có cơ hội hỏi thêm, vào thẳng chuyện chính: "Sự việc đã điều tra rõ chưa?"
Không khí quanh Vu Sâm chợt lạnh hơn, sau đó nói: "Rạng sáng hôm trước, người chúng ta sắp xếp tại bến tàu truyền tin về. Phát hiện một lượng người khá lớn, không rõ danh tính cải trang thành khách du lịch trà trộn vào thủ đô. Khi đó tôi cũng không nghĩ là đám người của bang Tam Hợp. Sau khi điều tra mới phát hiện, đoàn du lịch này xuất phát từ phía bắc của tỉnh Vân Nam. Trên đường đi không hề dừng lại mà chạy thẳng đến thủ đô. Nhớ chú Hoa từng nói, bang Tam Hợp có ẩn dấu một phần thế lực ở Vân Nam. Lúc đó tôi lập tức phái người đi thăm dò điểm dừng chân của đoàn du lịch. Không ngờ rằng lại không tra được gì. Đến lúc nhận được điện thoại của Vương Trực mới ngay lập tức quay đầu chạy tới Lam Mị.”
“Mấy đồ vật kia có bảo vệ được không?”
“Cô chủ yên tâm." Vương Trực cười hì hì, vỗ vỗ khuôn ngực không cường tráng của mình như đang tranh công: "Có Vương Trực tôi ra tay, nhất định đánh chết mấy con rùa bang Tam Hợp kia! Mấy thứ trên lầu cũng còn, không thiếu cái gì cả!"
Dạ Cô tinh khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng: "Vất vả cho anh rồi." Tuy Vương Trực nói rất thoải mái, nhưng cô biết, quá trình nhất định cực kì nguy hiểm. Không nói đến cái khác, sức mạnh khủng bố của thuốc nổ, ngay cả người chôn thuốc nổ cũng có thể bị nổ chết.
Nhiệm vụ này vốn là thất bại đồng nghĩa với hy sinh. Nếu Vu Sâm không đuổi tới kịp lúc, một khi thuốc nổ TNT cực mạnh kia được kích hoạt, cả Lam Mị đều sẽ tan thành tro bụi, mà Vương Trực cũng.......
Thật ra, việc này cũng là một khảo nghiệm đối với Vương Trực. Mọi người đều biết Long Vương thích kim cương, sưu tầm rất nhiều những viên kim cương nổi tiếng hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới, tài sản hẳn rất ấn tượng. Nhưng Long Vương cũng có tiếng là yêu tiền, bộ sưu tầm này trừ ông ta ra, ngay cả anh em thân thiết nhất là Tạ Chí Hoa cũng không có cơ hội được chiêm ngưỡng. Long Vương vừa chết, khối tài sản khổng lồ này cũng trở thành một bí ẩn không lời giải đáp.
Không phải là không có ai nhớ tới và cố gắng truy tìm tung tích đống của cải này, nhưng đều thất bại. Mà thái độ của Vu Sâm chính là mặc kệ, dù sao tôi cũng tìm không thấy, các người ai muốn tìm thì cứ tìm.
Nhưng không ai biết, khối tài sản khổng lồ này được cất giấu trong một căn phòng bí mật trên tầng ba của quán bar Lam Mị, tình cờ bị Dạ Cô Tinh phát hiện, sau đó cô báo cho Vu Sâm biết.
Nói cách khác, người biết vị trí của đống của cải này chỉ có duy nhất hai người, chính là cô và Vu Sâm. Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc tối qua, Vương Trực nhận nhiệm vụ ngay lúc nguy hiểm, Dạ Cô Tinh đã nói vị trí cụ thể cho cậu ta biết. Đối mặt với cám dỗ lớn như vậy, Vương Trực chỉ cần tùy tiện lấy đi vài thứ trong đó, cũng đủ để nửa đời sau của cậu ta giàu sang phú quý, không lo cơm áo. Nhưng cậu ta không làm như vậy mà hoàn toàn chôn thuốc nổ đúng theo chỉ thị của Dạ Cô Tinh, chuẩn bị tốt tâm lý chịu chết.
Sau chuyện này, Dạ Cô Tinh mới hoàn toàn tin tưởng cậu ta. Cũng có nghĩa là, Vương Trực đã đủ tư cách tiến vào hàng ngũ cấp cao của Ám Dạ!
Rất nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại, Vương Trực đều cảm thấy vô cùng may mắn. Nhờ vào một tấm lòng đầy đam mê và nhiệt huyết cậu ta đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời. Cũng chính quyết định này giúp cậu ta có thể đứng bên cạnh người mạnh nhất, nhìn xuống những ngọn núi nhỏ từ trên đỉnh cao!
"Xem ra, trong bang có nội gián." Giọng nói thản nhiên của cô gái vang lên, không nghe ra vui buồn.
Sắc mặt Vu Sâm đột nhiên trầm xuống, Vương Trực lại lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: "Cô, cô chủ, làm sao mà cô biết được?"
Thực ra việc này cũng không hề khó đoán. Vị trí cụ thể của mật thất tuy rằng chỉ có cô và Vu Sâm biết. Nhưng chỉ cần có chút đầu mối, người thông minh vừa nhìn là phát hiện ra ngay. Ví dụ như, sau khi bang Hải Long giải tán, số tiền trợ cấp rất lớn kia đến từ đâu? Lại ví dụ như, sau khi Ám Dạ được cải tổ đã từ bỏ việc thu phí bảo kê trong địa bàn của mình. Vậy những chi phí khổng lồ cần cho hoạt động của bang phái lại đến từ đâu?
Từ những manh mối trên đã dễ dàng liên tưởng đến số tài sản bí mật kia của Long Vương. Nhưng người nhìn ra được manh mối nhất định phải biết cực rõ hoạt động hàng ngày của Ám Dạ, xu hướng đầu tư, sự lưu chuyển dòng tiền. Từ đó suy ra địa vị hẳn là không thấp, nói không chừng chính là người thân cận bên cạnh Vu Sâm.
“Có bắt được người không?"
Khóe mắt Vương Trực liếc về phía sắc mặt âm trầm của Vu Sâm bên cạnh, thấy anh ta không định mở miệng, khẽ cắn môi, thôi cứ để cậu ta nói vậy............
"Bắt được. Là..... người thân cận bên cạnh anh Vu, là Đại Xuyên.”
Dạ Cô Tinh có chút ấn tượng với người tên Đại Xuyên này, là người có vóc dáng cao to, khỏe mạnh, nhìn qua thật giống như loại người thành thật, trung thành, là một phụ tá đắc lực bên cạnh Vu Sâm.
Cho nên, Vu Sâm mới ảo não như vậy, hận không thể băm vằm cái tên phản bội ăn cây táo rào cây sung kia ra thành trăm mảnh!
Im lặng nhìn vẻ mặt của Vu Sâm, Dạ Cô Tinh ẩn ý nói: "Không có kẻ phản bội mang tội lớn, chỉ có người đứng đầu không biết cách nhìn người."
Vẻ mặt của Vu Sâm cứng đờ, ánh mắt có chút xấu hổ, môi mỏng run run.
"Cô chủ, tôi......"
Dạ Cô Tinh nâng tay: "Không cần phải xin lỗi, hoàn toàn không cần..... Con đường hắc bang này, gặp phải kẻ phản bội chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa. Nếu mọi chuyện đã xảy ra rồi, có nói gì nữa cũng đều không cần thiết. Việc duy nhất bây giờ anh có thể làm là nghĩ cách giảm tối đa tổn thất, nhưng lại có thể đem lại lợi ích lớn nhất."
Đồng tử của Vu Sâm co rụt lại, hơi đăm chiêu. Mà Vương Trực lại nghe thấy mơ hồ, cái này.......... phản bội còn có thể có lợi ích gì chứ?
"Mang gã ta theo, đến bến tàu phía bắc." Những chuyện còn lại, tin rằng không cần cô nhiều lời, Vu Sâm cũng có thể hiểu được.
Sau đó chuyển sang hỏi Vương Trực: "Lần trước lúc bắt giữ Thái Phi Tượng, người phụ nữ tôi bảo anh đem về hình đường ‘hầu hạ’ bây giờ như thế nào rồi?”
“......... Còn sống." Nhưng mà cách cái chết không xa.
"Đưa cô ta đi cùng." Dạ Cô Tinh nhìn đồng hồ, cô chưa từng quên chuyện đã hứa với Tiêu Mộ Lương. Vừa lúc đồng thời giải quyết luôn người phụ nữ tên Chu Lâm này, nếu còn để lại, cô sợ tốn cơm.
Cô nói xong, lên xe cùng Vương Trực chạy đến bến tàu phía bắc trước. Nửa giờ sau Vu Sâm sẽ xuất phát từ trụ sở chính.
Bóng đêm dần buông xuống, ánh đèn bắt đầu rực rỡ. Tối nay, định sẵn sẽ không yên bình....
….
"Ưm ưm ưm...." Chu Lâm bị nhét vào bao tải giống như hàng hóa, miệng bao bị buộc chặt. Sau đó bị người khiêng lên, ném vào trong cốp xe, mùi xăng xen lẫn mồ hôi chân đập vào mặt khiến cô ta suýt nữa ngạt thở.
Tầm mắt hơi di chuyển, bên cạnh bao tải là một đống tất lớn hôi thối, khỏi phải nói, đây là xe của Vương Trực, chủ của đống tất kia trừ cậu ta ra thì còn có thể là ai.
Chu Lâm cảm thấy tận thế chắc cũng chỉ như thế này là cùng. Cô ta muốn mở miệng kêu cứu, nhưng miệng lại bị băng dính dán chặt. Cô ta thở dốc, phát hiện không khí mình hít vào vô cùng tanh tưởi.
Suốt hai tuần, cô ta bị nhốt ở một nơi mà giơ tay cũng không nhìn thấy được. Ngày đầu tiên, cô ta bị trói vào khung tra tấn, không có cơm ăn, không có nước uống. Tất cả phân và nước tiểu đều đọng lại ở đũng quần. Cô ta la hét khản giọng nhưng không một ai đáp lại, trước mắt chỉ là một màu đen vô tận.
Ngày hôm sau, vẫn không thấy ai đến, một luồng sáng mạnh chiếu thẳng vào cô ta. Ánh sáng chói mắt khiến cô ta không rõ mình đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy đôi mắt đau như bị kim châm. Cô ta còn cho rằng bản thân sắp bị mù.
Ngày thứ ba, lúc cô ta mất nước nghiêm trọng, cận kề cái chết, rốt cục cũng có người đến đưa cho cô ta một lọ nước màu vàng bốc ra mùi khai của nước tiểu. Mắt cô ta trừng to như muốn nứt ra, chết cũng không động đến. Nhưng người này lại không nói một lời xoay người rời đi. Cô ta thậm chí còn không nhìn rõ là ai, bởi vì trước mắt chỉ toàn màu xám bạc.... mắt của cô ta, đã hỏng.
Ngày thứ tư, trước sự đe dọa của cái chết, cô ta đầu hàng, uống hết lọ nước màu vàng kia không chừa một giọt.
Ngày thứ năm, cô ta bị tiếng chó kêu làm cho tỉnh giấc. Mở mắt ra nhưng chẳng nhìn thấy cái gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài bóng đen vọt về phía cô ta. Thời điểm thịt bị răng nanh sắc nhọn của chó dữ cắn xé nuốt vào bụng, cô ta điên cuồng giãy dụa, hy vọng thoát khỏi con súc sinh này. Nhưng cuối cùng, cả người cũng không còn chỗ nào lành lặn.
Ngày thứ sáu.......
Ngày thứ bảy..........
Cô ta cảm thấy dù là mười tám tầng địa ngục cũng không kinh khủng như vậy......
Trong nỗi đau đớn tận cùng, cô ta nhớ đến Tiêu Mộ Lương. Cô ta biến thái nghĩ rằng, nếu dùng một cái roi da tẩm nước ớt mà đánh lên tấm lưng tráng kiện của người đàn ông ấy. Cô ta chính là kẻ thống trị, cô ta chính là nữ vương. Người đàn ông luôn khinh thường cô kia sẽ bị cô ta đạp dưới chân, ngã vào bụi trần!
Dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn trên thân thể và nỗi sợ hãi trong lòng cô ta!
Xe dừng lại, cô ta bị lôi ra khỏi thùng xe, ném mạnh xuống sàn bê tông. Tiếng kêu như nghẹn lại, gáy đập xuống đất khiến hai mắt Chu Lâm nhòa đi.
"Cởi trói."
Cô ta nghe thấy giọng nói lạnh đến cực điểm của một người phụ nữ, mang theo sát khí lạnh lẽo và tiêu điều, tựa như giẫm lên xương trắng dày đặc, hơi thở của cái chết phả tới trước mặt cô ta.
Vương Trực lấy con dao mang trên người ra cắt miệng túi. Lập tức một mùi tanh hôi đập thẳng vào mặt. Cậu ta xanh mặt lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới nhịn xuống được cảm giác buồn nôn.
Mà Dạ Cô Tinh sớm đã tránh ra thật xa, chỉ liếc nhìn người phụ nữ này một cái thôi đã khiến cô thấy ghê tởm, vẫn là đừng nên làm bẩn mắt mình thì hơn. À.....đối với việc dưỡng thai cũng không tốt....
Khóe mắt liếc qua, Dạ Cô Tinh vẫn hơi sửng sốt. Người phụ nữ cả người đầy máu, trên mặt toàn dấu răng này, sao có thể là người quản lý kiêu ngạo không ai bì nổi khi trước? Rác rưởi nhặt tùy tiện trong bãi rác còn sạch sẽ hơn cô ta. Cho dù đã cách xa như vậy nhưng vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi hỗn tạp của phân và nước tiểu. Cô trực tiếp giao phó mọi chuyện cho Vương Trực rồi vội vã chạy khỏi nhà kho.
Đêm càng khuya, công nhân ở bến tàu phía bắc đều đã nghỉ việc. Bốn phía trống trải ít người qua lại, chỉ có một nhà kho bỏ hoang đứng sừng sững ven sông. Thời điểm Dạ Cô Tinh xoay người đi ra khỏi nhà kho thì đụng phải Tiêu Mộ Lương đã đến chỗ hẹn.
Người đàn ông quần áo chỉ một màu đen, hai tay xỏ vào túi quần. Trong ánh mắt đều là lạnh lùng xa cách, đôi môi mỏng khẽ nhếch, cách một màn đêm dày đặc nhìn về phía cô.
"Người đâu?" Lúc đầu anh ta cũng không định tới.
Bản thân thuê nhiều thám tử tư như vậy, tìm suốt nửa tháng cũng không thấy tung tích của Chu Lâm. Anh ta không tin Dạ Cô Tinh có thể tìm được người.
Anh ta tuyệt đối sẽ không tha cho ả Chu Lâm khốn nạn kia! Vậy nên, anh ta vẫn đi tới đây.
Nhìn thấy vẻ quyết tuyệt và tàn nhẫn dần dâng lên dưới đáy mắt người đàn ông, Dạ Cô Tinh nở nụ cười. Trong mắt thoáng qua vẻ châm chọc, nhếch mi hỏi: "Cho dù tìm được cô ta thì anh định làm gì đây? Đánh cô ta? Hay là tìm một gã đàn ông đến cưỡng bức cô ta?”
“Tôi sẽ giết cô ta!" Tiêu Mộ Lương nghiến răng nghiến lợi! Cả đời của anh ta đều bị hủy trên tay cô ta! Ép anh ta đến đường cùng, cuối cùng không thể không lựa chọn tự tổn thương chính mình. Cưỡng ép anh ta tiêm thuốc phiện khiến anh ta sống cuộc đời người không ra người, quỷ không ra quỷ. Cuối cùng còn ném anh ta vào tay Thái Phi Tượng....
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh đầy nghiêm túc, ghé sát người đến gặng hỏi: "Anh nói cái gì?”
“Tôi nói, tôi-sẽ-giết-cô-ta." Trong mắt Tiêu Mộ Lương xẹt qua oán hận điên cuồng. Thoáng chốc đã dâng lên nỗi hận mãnh liệt cuồn cuộn như sóng, không thể chống đỡ!
"Được, tôi cho anh cơ hội này." Dạ Cô Tinh cười thật tươi, lấy ra một khẩu súng đặt vào tay anh ta.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo của kim loại, con ngươi chợt co rụt lại. Tiêu Mộ Lương ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt Dạ Cô Tinh giống như đang nhìn một kẻ điên, một thằng ngốc!
Không để ý đến ánh mắt hưng phấn xen lẫn phức tạp của anh ta. Hai tay Dạ Cô Tinh vô thức đặt lên phần bụng dưới, đi về trước hai bước, vừa vặn đứng cạnh sát Tiêu Mộ Lương, nghiêng đầu nheo mắt: "Tôi, cho anh cơ hội này."
Một cơ hội giết người, không cần đền mạng cũng không cần ngồi tù, chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò một cái, pằng......
"Người ở bên trong, quyền lựa chọn nằm trên tay anh."
Nói xong, cũng không để ý đến vẻ mặt của anh ta mà đi thẳng ra bến tàu ở ven sông.
Muốn cởi dây thì phải tìm người buộc dây. Tiêu Mộ Lương, tôi chỉ có thể giúp anh tới đây thôi. Mọi chuyện sau này, còn phải xem anh có tự mình vượt qua được hay không.....
Đây là chuyện kiếp trước Diệp Tử muốn làm nhưng không thể làm được. Kiếp này, Dạ Cô Tinh cô đã làm được. Cũng coi như, không uổng một tấm chân tình anh ta đã dành cho cô.........
Mười phút sau, tiếng súng vang lên cắt ngang sự tĩnh lặng của màn đêm. Rồi sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba....
Dạ Cô Tinh đang đứng ở bờ sông đột nhiên nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Cô lẩm bẩm nói: "Mộ Lương, chúc mừng anh, có thể sống lại rồi....." Trong ánh mắt dường như có vô vàn cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên, nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí đè lại.
Cô biết, bắt đầu từ ngày mai, Tiêu Mộ Lương sẽ không còn là Tiêu Mộ Lương của trước đây nữa...........
Tiếng bước chân đến gần, Vương Trực đứng sau cô cách một bước chân nói: "Anh ta đã đi rồi."
Dạ Cô Tinh khẽ "ừm" một tiếng: "Thi thể của người phụ nữ kia thì ném xuống nước cho cá ăn đi...."
Vẻ mặt Vương Trực khẽ thay đổi: "Vâng."
Tiêu Mộ Lương vừa đi, không tới mười phút sau, Vu Sâm đã đi tới. Năm chiếc xe ngay ngắn trật tự, mang theo hơi lạnh của vỏ bọc kim loại chạy nhanh tới.
Một đám người mặc đồ đen được huấn luyện chuyên nghiệp đi xuống xe, áp giải Đại Xuyên đang bị trói chặt đến trước mặt Dạ Cô Tinh, đá một phát vào khuỷu chân, bộp một tiếng, Đại Xuyên quỳ xuống, ánh mắt lộ ra vẻ căm hận.
"Ưm ưm ưm......" Miệng bị băng dính dán chặt, gã ta chỉ có thể phát ra những âm thanh ậm ừ. Ngọn lửa oán hận trong mắt như muốn thiêu đốt người phụ nữ trước mắt không còn một mảnh!
Vu Sâm đi ra từ trong đám người mặc đồ đen, bước đến bên cạnh Dạ Cô Tinh. Giọng nói không lớn không nhỏ lại vừa vặn rơi vào tai mọi người chung quanh: "Cô chủ."
Vương Trực không có phản ứng gì lớn, cậu ta đã nhìn ra từ lâu, ở trước mặt vị này thì Vu Sâm chỉ như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhận cô làm chủ. Nhưng cái vị có thủ đoạn cứng rắn kia cũng thật khiến người ta thán phục, tâm tư thâm sâu, mưu lược tài giỏi, thủ đoạn ngoan độc. Khiến người đàn ông như Vu Sâm còn phải cam nguyện cúi đầu xưng thần! Huống chi là cậu ta....
Lúc cậu ta chuyển từ xưng hô với Dạ Cô Tinh "chị dâu" sang "cô chủ", là lúc Vương Trực đã tỏ rõ lập trường của mình.
Nhưng khi lọt vào tai đám người áo đen đi theo Vu Sâm tới kia, ngoại trừ kinh sợ cũng chỉ còn không dám tin.
Lão đại lại có thể dùng giọng điệu cung kính như thế gọi một người phụ nữ là "cô chủ"?! Con báo săn kiêu ngạo lại phục tùng dưới chân một người phụ nữ. Đây còn là người mà bọn họ thề sống chết cũng phải đi theo sao?!
Thất vọng, tức giận, đau lòng, tất cả cảm xúc tiêu cực điên cuồng dâng lên trong mắt họ.
Vu Sâm cúi đầu không nói, mặc cho những ánh mắt nghi ngờ đặt lên trên người, vẫn sừng sững bất động.
Mà lúc này, Dạ Cô Tinh di chuyển. Chỉ thấy cô thong thả bước đến bên người Đại Xuyên, đưa tay kéo băng dính trên miệng gã ta xuống. Lập tức, tiếng gào thét đầy phẫn nộ vang vọng trên bờ sông yên tĩnh.....
"Chúng mày là một đám rác rưởi! Muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được! Hướng đại ca sẽ báo thù cho các anh em! Làm đi..........."
Dạ Cô Tinh đá thẳng vào ngực gã ta, lực mạnh đến mức khiến người văng xa đến một mét. Cô thu chân lại rồi xoay người một cái, dễ dàng lấy được khẩu súng trong tay một người áo đen, ngắm thẳng vào Đại Xuyên đang ngã dưới đất không dậy nổi.........
"Nói, đồng bọn của mày."
Mà người áo đen bị đoạt súng kia vẫn còn trong trạng thái ngây dại. Làm sao mà cây súng anh ta đang cầm lại ở trong tay người phụ nữ kia rồi......
Đáng sợ hơn là, anh ta không có một chút cảm giác nào cả, giống như có một trận gió thổi qua, lòng bàn tay anh ta nhẹ bẫng, súng đã không còn.........
Đám người áo đen nhìn thấy toàn bộ động tác của Dạ Cô Tinh lập tức im lặng..... Người phụ nữ này không đơn giản!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu của tất cả mọi người. Mà sự chú ý của Vu Sâm và Vương trực lại nằm trên câu chất vấn của Dạ Cô Tinh........ Đồng bọn?!
Đại Xuyên lại còn có đồng bọn?! Ánh mắt hai người im lặng dừng trên người đám người áo đen đang cầm súng đứng ở kia.
Vu Sâm nhíu mày, trong mắt mang theo cảm xúc không rõ ràng. Đây đều là đàn em thân cận bên cạnh anh ta nhiều năm, làm sao có thể......
Mà Vương Trực không nghi ngờ lời nói của Dạ Cô Tinh chút nào. Trong suy nghĩ của cậu ta, tất cả những gì Dạ Cô Tinh nói, cho dù là đi tây thiên thỉnh kinh đi chăng nữa cũng đều có thể xảy ra! Cậu ta chỉ là tò mò làm sao cô biết được....
Đại Xuyên vừa nghe hai chữ "đồng bọn" thì quát ầm lên: "Đồ đàn bà, nhiều lời vô ích vậy làm gì?! Không phải muốn giết tao sao?! Làm đi........ Ra tay đi...... bố mày ở đây này! Hahaha....... đồ đàn bà thối tha, không dám sao?!"
Dạ Cô Tinh nghe mắng nhưng cũng không buồn bực, không tức giận, còn cười một cái sâu xa nói: "Dùng chiêu khích tướng với tôi cũng vô dụng."
Tiếng cười của Đại Xuyên ngừng lại, đồng tử hơi co lại. Bởi vì gã ta thấy ánh mắt của Dạ Cô Tinh dần dần rơi về hướng một loạt người áo đen đang đứng nghiêm chỉnh, họng súng cũng nâng lên. Không... không, gã ta không thể khiến người kia bị bại lộ. Nếu không, tâm huyết hơn mười năm của bang Tam Hợp toàn bộ đều uổng phí.....
Chỉ thấy Đại Xuyên đang ngã dưới đất không dậy nổi đột nhiên đứng dậy, lao nhanh về phía Dạ Cô Tinh, liều một hơi thở cuối cùng như sao băng bùng cháy, dùng mạng sống để trả giá, rực rỡ trong nháy mắt rồi ngã xuống.
Kkông ai ngờ được Đại Xuyên đột nhiên sẽ có hành động như vậy. Mà động tác của anh ta quá nhanh, không cho người ta thời gian phản ứng. Ngay lúc Dạ Cô Tinh sắp bị anh ta từ phía sau xô ngã vào giữa dòng sông mênh mông lạnh lẽo, không một ai thấy rõ hành động của cô, nghiêng người, giơ súng, ngắm bắn. Cơ thể cao lớn của Đại Xuyên ầm ầm đổ xuống. Giữa trán đỏ thẫm, máu tươi lập tức tràn ra chảy khắp mặt, đôi mắt gã ta mở to. Chết không nhắm mắt nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ may mắn cùng giải thoát nhàn nhạt.
Thật tốt, đã bảo vệ được người nọ....
Ngay tại thời điểm mọi người đều vì cảnh tượng đảo ngược trước mắt mà kinh ngạc, Dạ Cô Tinh lại giơ súng, khuôn mặt lạnh lùng nhắm vào một người áo đen ở đó: "Pằng....."
Tiếng súng vang lên, động tác của cô không chút do dự, không hề dây dưa. Chỉ thấy một người trong đó chậm rãi ngã xuống, ánh mắt hung ác.
Đúng lúc này, Đại Xuyên vốn đã chết lại co giật kịch liệt hai cái, con mắt trừng lớn nhìn về phía người áo đen bị Dạ Cô Tinh bắn chết cách đó không xa, hai mắt từ từ chảy ra nước mắt đỏ như máu....
Cuối cùng...... vẫn không thể..... bảo vệ được….
Lúc này, đám người áo đen lập tức hỗn loạn. Người phụ nữ này thế mà lại chĩa họng súng về phía anh em bọn họ. Tức thì có người giơ súng ngắm thẳng vào Dạ Cô Tinh.
Có một người giơ súng, những người khác cũng không do dự, đều ngắm họng súng vào cô.
Mà trước hơn mười họng súng, Dạ Cô Tinh lại chậm rãi nở nụ cười, khóe môi giương lên độ cong lạnh lẽo, ánh mắt sắc như lưỡi dao liếc về phía mọi người, quát lạnh: "Ngu ngốc!”
“Cô.....”
“Các người thử nhìn xem trên người anh ta mang theo cái gì?"
Người đứng gần nhất xốc áo khoác của tên áo đen đã chết kia ra. Ánh mắt mọi người đều lộ vẻ kinh hoảng, hít sâu một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy ngực và bụng của người đàn ông đeo đầy thuốc nổ. Một cái kíp nổ mini gắn trên ngực anh ta, chỉ cần phát súng vừa rồi của Dạ Cô Tinh nhắm thẳng tim anh ta, thì đêm nay, tất cả mọi người đều chết chắc!
Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, giọng nói lạnh lẽo mang theo khí thế mạnh mẽ và kiêu ngạo của phụ nữ đã vang lên: "Tôi không thích có người chĩa súng vào mình."
Nói xong, cô như một bóng ma lướt một vòng qua mọi người xung quanh. Đợi sau khi cô trở về chỗ cũ, tất cả súng ống đang ngắm vào cô đều đồng loạt hạ xuống. Mọi người, kể cả Vu Sâm đều hít một ngụm khí lạnh.
"Cho các người hai lựa chọn. Một, ở lại để tôi sử dụng, cùng tạo nên huy hoàng, cùng vươn tới đỉnh cao. Hai, bây giờ rời đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản các người. Các người chỉ có 60 giây để suy nghĩ."
.............
"Nguyện đi theo cô chủ, cùng tạo nên huy hoàng, cùng vươn tới đỉnh cao."
Dạ Cô Tinh chậm rãi cong khóe môi, thời đại thuộc về Ám Dạ chính là tương lai không xa! Bang Tam Hợp, Hướng Ký, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
...................
Nếu đã quyết định sẽ đặt chân vào hắc bang, Dạ Cô Tinh quyết định gọi mười lăm người còn lại của Dạ Tổ trở về. Nhưng bọn họ lại phân bố ở khắp các nơi, nếu muốn gọi cũng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.
Cô quyết định tìm những người ẩn núp trên địa bàn Trung Quốc trước. Mọi thứ còn cần chờ bên Vương Trực sửa soạn xong Thế Kỷ Phong Thượng...... Như vậy cô mới có thể truyền lệnh ra bên ngoài!
Nói chung, tạp chí đổi quyền sở hữu, biểu hiện rõ nhất chính là tên sách báo. Trước đây Thuần Ngu thời thượng có ba tuần san chủ yếu là "Thuần Ngu tuần san", "Phỏng vấn ngôi sao", "ZARK".
"Thuần Ngu tuần san" chuyên đăng tin về những scandal của người nổi tiếng, mỗi tuần một lần.
"Phỏng vấn ngôi sao" chủ yếu là các bài phỏng vấn các ngôi sao. Nói chung là mời một số ngôi sao đang nổi tiếng đến để phỏng vấn, nửa tháng một lần. Chỉ là sau khi Dương Giang nhậm chức đã chiếm dụng một khoản tiền lớn từ tạp chí, để trả phí thành viên cho câu lạc bộ phi pháp nữ quyền anh khỏa thân, khiến tài chính của Thuần Ngu thời thượng nhiều lần rơi vào bế tắc, hoàn toàn không trả nổi phí mời ngôi sao phỏng vấn.
Vì vậy còn ầm ĩ ra các scandal "Thuần Ngu quỵt tiền phỏng vấn của các ngôi sao". Từ đó về sau, không còn ai nhận lời mời nữa, dù sao chẳng ai muốn làm kẻ "coi tiền như rác", làm việc không công.
Thanh danh của "Phỏng vấn ngôi sao" đến đây đã tụt dốc không phanh, trở thành món nợ rối ren không thể hồi vốn!
Nói "Zark" là một quyển tạp chí tám nhảm, chi bằng nói là tạp chí thời trang sẽ thích hợp hơn, xuất bản mỗi tháng một lần. Nội dung gần như không có tin đồn hay chuyện xấu của các ngôi sao mà chỉ tập trung vào các mẫu quần áo mới, cách trang điểm, cách phối đồ, các nhận xét về cách phối đồ, hoặc lôi một số kiểu ăn mặc thời thượng trong giới giải trí ra làm ví dụ để bình luận.
Dạ Cô Tinh đã xem qua cuốn tạp chí này. Lúc ấy còn không khỏi than thở, rằng cái cây héo Thuần Ngu thời thượng này không ngờ còn có quả tốt như vậy! Bất kể là hướng phát triển lối ăn mặc, hay hướng dẫn trang điểm. Mắt nhìn của "ZARK" quả thật không tồi. Hoặc nên nói là mắt nhìn của tổng biên tập này không tồi. Nhận xét về cách ăn mặc của những người nổi tiếng không cẩu thả chút nào, gãi đúng chỗ ngứa, cho dù là khen ngợi hay chê bai đều rõ ràng rành mạch, ngôn từ sắc bén.
Ngay cả Đổng Nguyệt, chị đại vô cùng nổi tiếng trong giới giải trí, cũng từng bị chê bai về "cách mặc đồ ngớ ngẩn". Cũng có thể tưởng tượng được người này gan dạ đến mức nào! Nhưng mà người ta nói đều là sự thật, không vu oan người khác chút nào. Mà ngôi sao tai to mặt lớn kia bị chê cũng tự biết trong lòng là phối quần áo như vậy thật sơ xuất. Đành phải lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt đối với cách làm của "ZARK". Dù sao nếu thật sự làm ầm ĩ lên, những người chưa biết đều sẽ biết hết.
Cho nên, trong ba quyển tạp chí thì "ZARK" được mọi người yêu thích nhất. Sau đó là "Thuần Ngu tuần san", và xếp cuối là "Phỏng vấn ngôi sao". Tất nhiên, lượng tiêu thụ cũng sắp xếp dựa theo thứ tự trên.