(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 186




Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Giang Đại Phú đã lấy tiền, lo sợ Giang gia sẽ phải đi về nên không dám gọi điện thoại hỏi lại, đành phải đi hỏi Giang Khánh.

Cái cửa phòng kia ở trong mắt Giang Đại Phú chỉ là một vật trang trí, trực tiếp đá cửa đi vào.

"Mày làm cái gì? Sao người ta đột nhiên không cần mày nữa? Hả?"

Giang Đại Phú còn nghĩ, về sau phải dựa vào đứa con trai hào môn này, còn có thể lấy một ít tiền tiêu vặt.

Bây giờ người ta lại đá nó về.....

Mộng tưởng hão huyền của Giang Đại Phú không còn nữa, lúc này làm sao còn có sắc mặt tốt.

Giang Khánh làm sao nghĩ đến Giang Đại Phú sẽ trực tiếp đá cửa đi vào, ở Giang gia hắn đã từng trải qua chuyện này đâu, lúc này chỉ có thể phẫn nộ chỉ vào cửa: "Ông đi ra ngoài!"

"Đi ra ngoài?" Giang Đại Phú cười lạnh "Đây là nhà lão tử, mày dựa vào cái gì mà bắt lão tử đi ra ngoài."

"Mày nói rõ ràng cho lão tử, mày rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Dư quang của Giang Đại Phú quét đến chân Giang Khánh, đột nhiên có suy đoán.

"Chân mày rốt cuộc làm sao vậy? Có phải bị phế rồi hay không? Bởi vì chuyện này nên bọn họ mới đưa mày về đây à?"

Giang Khánh nhìn Giang Đại Phú, ánh mắt kia có chút khủng bố, Giang Đại Phú cũng bị dọa nhảy dựng.

Giang Khánh chỉ vào cửa: "Đi ra ngoài."

...

Giang Khánh tuy rằng đã bị đưa về, nhưng hắn còn có thể tiếp tục học ở Tinh Vọng.

Nhưng mà Giang Khánh cũng không dám tới, bây giờ hắn đến cả đi đường cũng không được......

Nhưng chuyện của Giang Khánh làm sao lại lan ra khắp trường.

"Cái cậu Giang Lạc Mộc ở lớp 7 kia mới là Giang thiếu gia chân chính, Giang Khánh chỉ là đồ giả."

"Sao ai cũng nói tới chuyện này vậy, thiệt hay giả?"

"Đương nhiên là thật, Giang Khánh đã lâu lắm rồi không có tới học, tớ nghe nói lúc trước cậu ta bị tai nạn xe cộ, đụng phải chân, bây giờ cũng không đứng lên nổi."

"Không thể nào......"

"Cái cậu Giang Lạc Mộc kia hình như rất rụt rè......"

"Chuyện này sao mà giống phim truyền hình vậy, thật là có chuyện ôm sai con à?"

"Này, mười mấy năm trước đâu giống bây giờ, ôm sai vài đứa con cũng không lạ, các cậu tốt nhất nên trở về tra một chút, nói không chừng cũng bị ôm sai rồi."

"Đmm......"

Học sinh trong trường học cũng không biết Giang Lạc Mộc có thân phận gì, chỉ biết hắn là đột nhiên chuyển tới.

Hàn Cảnh còn thường xuyên dẫn người tới tìm hắn gây phiền toái.

Không ngờ tới, người ta lại là thiếu gia chân chính của Giang gia.

Đoạn thời gian kia Giang Khánh còn biểu hiện như không có gì xảy ra, hơn nữa Giang gia hình như cũng không có động tĩnh gì...... Mọi người cảm thấy có chút mơ màng.

Tin đồn lan ra rất nhanh.

Đến buổi chiều cũng đã có vài phiên bản mới.

Giang Lạc Mộc cũng nghe thấy.

Có người muốn tìm hiểu tin tức từ hắn, nhưng mà có Linh Quỳnh ngồi ở bên cạnh hắn, liền không ai dám tiến lên nữa.

"Vì sao bọn họ sợ cậu như vậy?"

"Bởi vì tôi họ Cố."

Cố gia tuy rằng đã tẩy trắng, nhưng đó chỉ là mặt ngoài.

Trong nhà những người này có vẻ đã dạy dỗ không được trêu chọc người Cố gia.

Bằng không có khi còn không biết xác ở chỗ nào mà nhặt.

"Cố......"

Giang Lạc Mộc nỉ non một tiếng.

Đó có phải đại biểu cho giữa bọn họ còn có một khoảng cách rất xa không.

Giang Lạc Mộc nắm chặt nắm tay, hắn còn phải nỗ lực nhiều hơn nữa, mới có tư cách nói một chữ thích với cô.

...

Học sinh ngoại trú của Tinh Vọng không cần học tiết tự học buổi tối, thời gian tan học sớm hơn.

Hôm nay đến phiên nhóm nhỏ Giang Lạc Mộc và Linh Quỳnh làm trực nhật, Linh Quỳnh sẽ không động tay, cô ngồi ở trên bàn, nhìn Giang Lạc Mộc quét rác.

Những bạn học khác trong phòng học không biết đi chỗ nào rồi.

Trong phòng học rất an tĩnh, ngẫu nhiên Giang Lạc Mộc di chuyển ghế dựa mới phát ra âm thanh va chạm.

Linh Quỳnh chống bàn, hai chân buông thõng trên không, đong đưa rất nhẹ "Có phải sắp đến sinh nhật cậu rồi hay không?"

"Ừm......" Giang Lạc Mộc đã dọn dẹp đống ghế dựa xong.

"Cậu không mời tôi sao?"

Trong khoảng thời gian này Giang gia đã chuẩn bị cho chuyện này, nhưng mà...... Bởi vì chuyện của Giang Khánh, hình như lại không có động tĩnh gì.

Nhưng trong tay hắn vẫn có thư mời, cha Giang bảo hắn mời bạn học mình muốn mời.

Giang Lạc Mộc do dự một lát, đi về chỗ ngồi, lấy thư mời từ cặp sách ra.

"Cho cậu."

Thư mời được làm rất tinh xảo, nhìn ra được là rất dụng tâm.

Tên bên trong là do Giang Lạc Mộc tự mình viết, viết thật sự rất đẹp.

"Cậu không đóng dấu một cái sao?" Linh Quỳnh ngồi trên bàn học, Giang Lạc Mộc thì đứng, hơi cao hơn một ít, cô phải ngửa đầu nhìn hắn.

"A?"

Còn cần đóng dấu sao?

"Không ai nói với tôi...... Còn phải đóng dấu." Giang Lạc Mộc nhỏ giọng nói.

Linh Quỳnh lắc lắc thư mời trong tay "Cho một mình tôi."

"???"

Cho như thế nào?

"Cần tôi dạy cậu không?"

Giang Lạc Mộc không hiểu lắm, gật gật đầu.

Giọng nói cô gái nhẹ nhàng chậm rãi, như đang dụ hoặc "Vậy cậu cúi đầu đi."

Giang Lạc Mộc làm theo, giây tiếp theo, Linh Quỳnh ngửa đầu hôn lên.

Đồng tử Giang Lạc Mộc hơi trừng lớn, đã quên mất phản ứng, chóp mũi thoang thoảng hương thơm đặc thù của con gái.

Hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào phòng học vắng lặng, bóng dáng hai người tan ra trong ánh hoàng hôn rực rỡ.

Cảnh trong mơ dường như cùng lúc này đè lên thực tế.

Giang Lạc Mộc có chút không rõ bây giờ mình đang ở trong mơ hay hiện thực.

Ngoài hành lang có tiếng vui đùa ầm ĩ vang lên, Giang Lạc Mộc đột nhiên lui về phía sau một bước, đụng vào bàn ghế đằng sau.

Những âm thanh vui đùa ầm ĩ từ xa tới gần, qua hành lang, và cuối cùng biến mất ở cầu thang.

Giang Lạc Mộc chống cái bàn đằng sau, trên mặt đỏ ửng "Cậu......"

Linh Quỳnh dùng thư mời chặn vị trí dưới mũi của hắn, lộ ra ánh mắt xinh đẹp, cười khanh khách nhìn hắn.

"Cái này là đóng dấu." Linh Quỳnh nghiêng đầu "Vừa rồi là tôi làm làm mẫu, bây giờ đến lượt cậu."

Giang Lạc Mộc: "......"

"Tôi còn chưa quét xong phòng học, bây giờ tôi phải đi làm trước đây."

Giang Lạc Mộc chạy trối chết.

Linh Quỳnh thở dài.

【 Tình yêu, đã hay không? 】

"......"

Đã cái rắm!

Ba ba tiêu nhiều tiền như vậy mà chỉ đổi lại được có một giây thôi á? Một giây thì có thể cảm nhận được cái gì?

【 Vậy thì cũng hôn được rồi nha, đây cũng là một bước tiến lớn, chỉ cần ngài nỗ lực, không có gì là không thể được! 】

"......"

Lăn!

Ngày nào cũng nghĩ đến tiền của ba ba!

Ba ba mở ngân hàng à?!

【......】 Nếu cô xài ít tiền hơn cho mình, không phải liền có tiền rồi sao? Đương nhiên, lời này Lấp Lánh không dám nói.

...

Giang Lạc Mộc rũ đầu đi rất nhanh, Linh Quỳnh cách hắn một khoảng.

Linh Quỳnh đuổi theo hắn "Cậu tức giận sao?"

Giang Lạc Mộc lắc đầu "Không có."

"Vậy vì sao cậu đi nhanh như vậy? Tôi cũng theo không kịp." Cô gái nhỏ giọng oán giận.

"......"

Giang Lạc Mộc thả chậm bước chân lại.

Hắn chỉ là không biết nên đối mặt với cô như thế nào ......

"Tao tìm Giang Lạc Mộc, bảo Giang Lạc Mộc cút ra đây!!"

"Tao biết hắn ở chỗ này!"

"Tụi mày gọi nó ra đây!!"

Cổng trường có người lớn tiếng ồn ào, không ít học sinh vây quanh xem náo nhiệt.

Giang Lạc Mộc nghe thấy âm thanh kia, như bị đóng đinh tại chỗ, không thể bước thêm một bước nào.

Sao ông ta tìm tới nơi này được......

Giang Đại Phú...... Người cả đời này hắn không muốn gặp lại.

Linh Quỳnh thấy sắc mặt Giang Lạc Mộc không đúng lắm, nhìn về phía cửa kia một cái "Quen sao?"

"......"

Bên tai Giang Lạc Mộc ong ong, hắn kéo Linh Quỳnh xoay người "Chúng ta đi từ cửa sau thôi."

Hắn không muốn để cô nhìn thấy Giang Đại Phú.

Người đàn ông kia......

"Giang Lạc Mộc!! Giang Lạc Mộc, mày đứng lại, lão tử thấy mày rồi!!"

——— Vạn vật đều có đường phân cách ———

A, a, a, vé tháng!! Các ba ba!! Ném một cái, còn phải nuôi nữ nhân!!!

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~