Mọi thứ dường như đang thay đổi, và dường như cũng không có gì thay đổi.
Chỉ là mỗi sáng sớm tỉnh lại, Cung Trĩ đều có thể nhìn thấy Thẩm Dĩnh mỉm cười với mình, có đôi khi không ai ở cạnh, cũng sẽ có hoa tươi, hoặc là tấm thẻ. Thanh lịch, chữ viết tay phóng khoáng, lại luôn cất giấu rất nhiều chuyện nhỏ đáng yêu.
"Tuyết tan rồi."
"Hôm nay lại tăng ca đến khuya, có chút không vui."
"Buổi tối trở về em ngủ mất rồi."
Đôi khi chỉ là một bản phác thảo đơn giản, với một trái tim được cẩn thận thêm vào ở cuối.
Cùng với đó là trị số hắc hoá giảm xuống. Khiến hệ thống kích động tột độ.
Lúc đó Cung Trĩ đang cầm một cái thẻ mỉm cười. Không biết là tấm thẻ đặt làm ở đâu, sờ vào rất có kết cấu, màu nguyên chất, rất ấm áp, đặt trong căn nhà vốn đã rất ấm áp này khiến nó vô cùng hài hòa.
Đôi khi Thẩm Dĩnh còn đặt tấm thẻ ở nơi hơi khó nhìn thấy. Lúc uống nước, bên bàn ăn cơm, bên bồn rửa mặt, trong lúc Cung Trĩ lơ đãng quét mắt một vòng, có thể phát hiện một tấm thẻ nhỏ, thậm chí sẽ có niềm vui nho nhỏ như đang tìm kho báu.
Cung Trĩ chậm rãi bỏ tấm thẻ vào túi đựng thẻ mình chuyên môn chuẩn bị: [Sau khi trị số hắc hoá của cô ấy giảm xuống đến 0, thì sẽ không lại tăng lên nữa đúng không?]
[Tất nhiên sẽ, chỉ là khi xuống đến 0, ý thức thế giới có thể phong toả quyền hạn trên người cô ấy, sẽ không ảnh hưởng đến sự ổn định của thế giới.] Hệ thống nói, [Cốt truyện chỉ là đường vận mệnh, mấu chốt vẫn là trị số hắc hóa. Ký chủ nhất định phải cố lên nha.]
[Nói cách khác, tôi cầm dàn ý trong tay, thì tương đương với biết rõ tương lai, dễ tránh đi hố và giảm trị số hắc hóa hơn?] Cung Trĩ suy nghĩ một lúc.
[Thông minh! Chính là thế.]
Cung Trĩ gật đầu, nàng ngồi trở lại trên ghế sô pha, gọi điện cho Thẩm Dĩnh: "Hôm nay khi nào về?"
"Tối."
Đáp cực kỳ nhanh, giống như điện thoại ngay trong tay Thẩm Dĩnh, chỉ cần vang lên cái là sẽ trả lời, bất cứ lúc nào, bất kể chỗ nào. Cho dù bận rộn đến đâu, chỉ một chữ ngắn ngủi, cô cũng sẽ trả lời mình.
Như là...
"Ồ, như được người ta quý trọng." Cung Trĩ nói, nàng chợt cười một tiếng, "Cảm giác, thật tốt."
Hệ thống ghi chép lại nét mặt của ký chủ, lại có chút không hiểu hỏi: [Ký chủ còn chưa có xác định tình cảm của mình với nữ chính sao?]
[Đương nhiên không phải. Tôi thích cách cô ấy quý trọng tôi, cũng không cảm thấy cách cô ấy thử tiếp cận tôi có đôi khi không tốt. Nhưng... ] Cung Trĩ hơi khó nói, [Nhưng mà, có lẽ tôi không thể thích cô ấy nhiều như cô ấy thích tôi. Như vậy không phải rất bất công sao?]
Hệ thống gật đầu như thật: [Trao đổi đồng giá mới có thể dài lâu. Năng lượng trao đổi không công bằng, một ngày nào đó sẽ mất cân bằng.]
Cung Trĩ không nói lời nào, nàng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cuối cùng lại vùi đầu làm việc tiếp, hết cách rồi, tết ông Công ông Táo sắp đến, điều này nghĩa là Triều Sinh hay Khải Minh đều sắp bắt đầu họp thường niên. Mà Cung Trĩ, cũng phải chuẩn bị lo cho chuyện thi cử.
Vừa nghĩ tới đó, một năm thăng trầm, Cung Trĩ cảm thấy năm nay thật dài.
Ngày thi, Cung Trĩ được Thẩm Dĩnh đưa. Nàng vừa xuống xe thì gặp Khương Nhiên. Khương Nhiên chạy rất nhanh, trên mặt cũng hiện ra ửng hồng sau vận động, cô vỗ vai Cung Trĩ nói: "Trong tay của tớ cũng bán đi rồi. Ngoài ra, tớ nghe nói, gần đây bên ấy sẽ bàn với Khải Minh, hẳn là vào trước tết."
Trước tết... Bàn vào ngay lúc này, nếu không thoả thuận được, qua tết sẽ có biến số rất lớn. Khải Minh quyết định trong thời gian này, sợ là trong lòng đã quyết định thí sinh.
Cung Trĩ nhăn mày, quay đầu nhìn Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh vẫy tay với nàng. Cung Trĩ cúi người xuống, Thẩm Dĩnh duỗi tay chỉnh lại khăn quàng cổ mà Cung Trĩ kéo ra vì thiết bị sưởi trên xe. Khăn quàng cổ màu đỏ, quấn quanh khuôn mặt trắng nõn nà của Cung Trĩ, trông rất vui mừng.
"Hôm nay về sớm một chút, có thể chị không đến đón em được. Nhưng chị có chuẩn bị đồ ngọt trong tủ lạnh cho em."
"Đêm nay sẽ rất muộn ạ?" Cung Trĩ hỏi.
"Sẽ không quá muộn." Thẩm Dĩnh trả lời, cô cười với Cung Trĩ, "Chị sẽ tăng nhanh tốc độ."
"Đừng quá bận rộn, cơ thể tương đối quan trọng."
"Nhưng chị muốn trở về sớm. Trở về gặp em." Thẩm Dĩnh cười, dường như cô cũng đang dần học nói ra tiếng lòng của mình, chỉ là khi nói ra sẽ cảm thấy căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mắt Cung Trĩ, sợ từ đó nhìn ra cảm xúc mình không muốn nhìn thấy.
Nhưng ánh mắt Cung Trĩ bình tĩnh. Nàng chỉ cười, trong nụ cười hình như còn có một chút...tự đắc?
Cung Trĩ muốn mình tỏ ra thích em ấy?
Thẩm Dĩnh cảm thấy mình là cao thủ đoán lòng người. Nhưng mà giờ phút này cô vẫn có chút không yên lòng, chỉ nhìn chằm chằm vào Cung Trĩ.
Cung Trĩ ôi một tiếng, cười: "Chị làm gì nhìn em chằm chằm?"
Thẩm Dĩnh lắc đầu, không nói lời nào. Cung Trĩ sờ sờ tay Thẩm Dĩnh: "Thật lạnh, đi đi. Mọi việc thuận lợi nha."
Thẩm Dĩnh im lặng thu tay về, lại có chút không yên lòng: "Chị sẽ trở về sớm hơn."
"Ôi chao ơi." Cung Trĩ nói rồi thở dài, "Đã nói không cần cố gắng như vậy, cơ thể quan trọng."
Thẩm Dĩnh đã biết vì sao Cung Trĩ luôn chú trọng dưỡng sinh như vậy. Biết quá khứ của đối phương, điều này làm Thẩm Dĩnh có cảm giác được tin tưởng. Chỉ là cô vẫn không dám thả lỏng chính mình, vì cô có dã vọng lớn hơn.
Tiến lên, đi đến khi có thể đối mặt với Cung Chính Kỳ, ôm lấy cô gái mình thích.
Cô muốn có Cung Trĩ, nhưng, cô cũng hiểu dã tâm của mình, cô còn muốn quyền lực, muốn tiền tài, muốn rất nhiều để thoả mãn nội tâm trống rỗng của mình. Cô biết Cung Trĩ đang cho mình cơ hội.
Thẩm Dĩnh ngồi ở trong xe, cô nhìn Cung Trĩ với Khương Nhiên càng chạy càng xa.
Cô nhớ đến Khương Nhiên trầm lặng và u ám của kiếp trước, bỗng hơi hâm mộ đối phương.
Kiếp này Khương Nhiên không còn nhớ gì cả, vì vậy cô có thể giữ lại những gì đơn thuần nhất, nồng nhiệt nhất, chân thật nhất của chính mình. Cô có thể trao niềm tin của mình mà không hề đắn đo, đồng thời cũng nhận được lòng tin của Cung Trĩ.
Mà không phải giống như mình, đối mặt với Cung Trĩ, luôn cảm thấy tự ti mặc cảm.
Thẩm Dĩnh thẫn thờ một lát, cuối cùng vẫn lái xe đi. Khương Nhiên thì vui sướng đụng đụng vai Cung Trĩ, híp mắt: "Đại tiên, cô gái cậu bao nuôi lo lắm chuyện quá ha? Gì mà hôm nay về sớm một chút... Hôm nay thi xong, chúng ta phải không say không về!"
"Uống rượu hại gan." Cung Trĩ lặng lẽ trả lời, "Trời lại lạnh như thế, tớ phải về sớm."
"Không phải chứ!" Khương Nhiên kinh hãi, "Cậu nghe lời như thế à?"
Cô tưởng bạn thân bao Thẩm Dĩnh, vậy bạn thân tất nhiên chắc chắn phải là công, sao lại biến thành một con chim nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Ai lại trả tiền tìm một người phụ nữ quản lý mình?
Đây quả thực là không khoa học!!
Cung Trĩ liếc nhìn Khương Nhiên, cuối cùng nhịn không được: "Tớ chỉ là cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt...cậu cho rằng tớ nên tìm kiểu gì?"
"Thì, thì là kiểu cậu nói một không dám nói hai. Có phản kháng là đang thả thính, nhưng mà uy nghiêm thì không thể nhường. Cậu phải để cô ta biết ai mới là nóc nhà chứ." Dù Khương Nhiên chưa từng bao nuôi ai, nhưng cha cô không phải thứ gì tốt, nhìn thấy quá nhiều, tự nhiên cũng hiểu nhiều.
"Nóc nhà à..." Cung Trĩ suy nghĩ một lúc, lại gật đầu, "Có lý."
Khương Nhiên: ? ? ?
Không phải, cậu đừng im ru thế chứ? Sao lại phản ứng với cái từ nóc nhà lớn như thế?
Buổi tối, Cung Trĩ không chờ thấy Thẩm Dĩnh mà là Trương Sơn. Trương Sơn đón Cung Trĩ lên xe, còn nói: "Hôm nay sản phẩm mới đã đưa ra thị trường thử nghiệm. Buổi tối đã có lợi nhuận. Thẩm phó tổng mang mọi người đi chúc mừng."
Cung Trĩ gật đầu: "Xem ra chẳng bao lâu, không nên gọi là Thẩm phó tổng nữa."
Trương Sơn vâng một tiếng, hắn dõi theo hai người hơn nửa năm nay, Thẩm Dĩnh ngày càng tự tin, khả năng càng ngày càng mạnh, giống như đá quý, phát sáng rực rỡ. Trương Sơn phải bội phục ánh mắt của Cung Trĩ, đồng thời lại hơi lo lắng.
Nàng thông minh, nhưng quá hiền. Nhỡ đâu Thẩm Dĩnh có dã tâm, nàng nên làm thế nào?
Chỉ là bây giờ xem mức độ quan tâm của Thẩm Dĩnh đối với Cung Trĩ, hình như không cần lo lắng...
"Đúng rồi, Tôn Tĩnh vẫn không có hành động à?" Cung Trĩ chợt hỏi.
"Không, nghe nói Tôn tổng luôn rất kín đáo. Mặc dù thường xuyên nhằm vào Thẩm phó tổng trước mặt mọi người, nhưng thực chất không có nhiều hành động." Trương Sơn trả lời, hắn luôn luôn nghe theo lệnh của Cung Trĩ, đứng xa xa quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Dĩnh, báo cáo cho Cung Trĩ theo thời gian thực.
Cung Trĩ ồ một tiếng, suy nghĩ một lúc, lại cười: "Đây cũng là cách ăn bơ làm biếng."
Không tổn hại chính mình, lại miễn cưỡng coi như là đá mài đao.
"Nhưng ban đầu tôi nghĩ cô ấy sẽ lại kích động hơn chút." Cung Trĩ nâng cằm lên, à vài tiếng, "Có lẽ là tôi quá đề cao cô ấy?"
Đang lúc nói chuyện, Cung Trĩ nghe thấy chuông điện thoại, nàng chỉ liếc nhìn điện thoại, là dãy số lạ. Cung Trĩ nhíu mày suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra dãy số này là ai, vì cẩn thận, cô không nghe, chỉ nhìn dãy số sáng lên, lại dập tắt.
Chỉ là ở lần thứ hai gọi đến, Cung Trĩ mới nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của nữ giới.
"Xin chào?"
Cung Trĩ kỳ quái hỏi.
"Tiểu Trĩ, là chị, chị sắp quay về."
Giọng cô nhẹ nhàng, không nghe kỹ sẽ thấy khá giống Thẩm Dĩnh. Trong khoảnh khắc đó, Cung Trĩ còn tưởng là Thẩm Dĩnh, nàng vô thức bật thốt: "Thẩm Dĩnh?"
"... Thật là làm người ta thương tâm nha, Tiểu Trĩ."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài của người phụ nữ: "Giọng của chị và cái cô kia giống đến thế à?"
Cung Trĩ im lặng phút chốc, lúc này mới lên tiếng: "Tống... Tống Chỉ."
"Tại sao không gọi chị Tống?"
Tống Chỉ cười, giọng cô vẫn êm ái và dịu dàng như vậy, tự mang khí chất cao quý, giống như đúc thiếu nữ trong trí nhớ ấy.
"Em..." Cung Trĩ còn muốn nói, lúc này xe ngừng, Cung Trĩ quay đầu, trông thấy Thẩm Dĩnh đang ở cửa chờ mình.
Khuỷu tay của cô có một cái thảm lông, đứng ở đó, giống như cây tùng xanh, nhưng trên mặt vẫn có chút mỏi mệt. Cung Trĩ nhớ ra gần đây cô rất khuya mới đi ngủ, khuya đến nỗi Cung Trĩ cũng không biết mấy giờ cô ngủ.
Hôm nay...
Đúng rồi, hôm nay là ngày Cung Trĩ thi xong. Cô nhớ tới Trương Sơn, bèn nhìn về phía Trương Sơn. Trương Sơn sờ lên chóp mũi của mình, xem ra đã sớm thông đồng với Thẩm Dĩnh.
Cung Trĩ khẽ hừ một tiếng.
Mà lúc này Thẩm Dĩnh bước nhanh đến đây, gõ gõ cửa sổ xe. Cung Trĩ quay cửa xe xuống, nhìn Thẩm Dĩnh.
"Tiểu Trĩ?" Đầu bên kia còn đang nói.
"Em đang gọi điện thoại với ai?" Thẩm Dĩnh hỏi, cô quan sát mặt Cung Trĩ.
Cung Trĩ cười với cô, nàng không hề quan tâm Tống Chỉ bên kia nghe thấy giọng Thẩm Dĩnh. Dù sao họ sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp mặt.
Chỉ là lúc này, khi đối mặt với sự ngạc nhiên mà Thẩm Dĩnh mang đến, Cung Trĩ kỳ vọng về Thẩm Dĩnh nhiều hơn, cũng hơi mất kiên nhẫn với người trong điện thoại: "Chị Tống, chờ chị đến, chúng ta lại hàn huyên, đến lúc đó em làm chủ có được không? Bây giờ em có chút việc, ngại quá."
Nói xong, Cung Trĩ cúp điện thoại, vội vàng mở cửa xe, đi về phía Thẩm Dĩnh.
Mà đầu bên kia, chỉ nói một câu, nhưng Cung Trĩ lại không nghe được.
"Nhỏ vô lương tâm. Xem ra, mình phải mau chóng quay về."