Gia thế của Tống Chỉ không thể dùng thành phố A để tính, rốt cuộc gia tộc người ta đã sớm chạy ra khỏi thành phố A, ở nước ngoài phát triển mấy đời.
Nhưng Tống gia đúng là lập nghiệp từ thành phố A. Trong nhà đặt quy củ, làm người không thể mất gốc, mỗi một đời tiểu bối Tống gia đều sẽ trở về thành phố A ở một đoạn thời gian. Ngày trước, Tống gia còn ra tiền ra sức nâng đỡ kinh tế địa phương của thành phố A, sau này quốc gia thịnh vượng, một số tài sản của Tống gia cũng đã được hoàn trả, nhưng vẫn tiếp tục qua lại với rất nhiều thế gia tại thành phố A.
Cho nên Cung Dực mới có thể quen Tống Chỉ thời thiếu nữ, hơn nữa còn cùng đối phương phát triển thành quan hệ yêu đương.
Nhớ lại, khi đó Cung Trĩ như bà cụ non, nhưng Tống Chỉ đã là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi. Cung Trĩ trò chuyện với bạn cùng lứa không hợp, khi ấy có vẻ có chút cô độc, Tống Chỉ thì sao, tướng mạo cô ấm áp, tự mang một khí chất khiến người ta thương tiếc, nhưng tính cách không hề mềm yếu chút nào, gia thế năng lực bày ở đó, trong lòng có tự tin kiêu ngạo.
Mỗi lần cùng Cung Dực tới Cung gia chơi đều sẽ trò chuyện với Cung Trĩ một ít.
Ban đầu giống như trêu ghẹo trẻ con. Vài ba lời liền bị nhìn thấu, bắt đầu trò chuyện nhiều lên, dần dần biến thành thảo luận mọi mặt, bao gồm rất nhiều chuyện trong công ty.
Trước kia Cung Trĩ cũng không phải xuất thân chính quy, đã từng học những thứ không đứng đắn, nhưng không hề ngần ngại chia sẻ những kinh nghiệm mình tự lần mò đó.
Hai người trò chuyện cũng vui vẻ.
Nhưng đó chẳng là gì cả, Tống Chỉ là một người thần kỳ, với ai cũng có thể trò chuyện rất vui vẻ. Cho nên Ông Nam lần đầu tiên gặp Thẩm Dĩnh, mới có thể nhận ra ngay điểm giống giữa cô và Tống Chỉ.
"Em không nhớ rõ?" Cung Dực cười, sắc mặt hắn vẫn hơi run rẩy, coi bộ cũng không phải hoàn toàn khoan khoái.
"Em không nhớ chị ấy nói vậy." Cung Trĩ đáp, ánh mắt đồng tình nhìn Chu Nhan.
Chu Nhan đang uống phổ nhĩ, nghiêng đầu khẽ thảo luận với Cung Chính Kỳ phổ nhĩ chín hay phổ nhĩ sống tốt hơn, không hề quan tâm vị hôn phu của mình mắt đỏ hoe vì một người đàn bà khác.
Điều này không hề khoa học!
[Chẳng phải chị Chu Nhan yêu mà không được, rễ tình đâm sâu với anh tôi sao?]
Cung Trĩ không nhịn được hỏi.
[Ký chủ, là nam chính, bây giờ cô thay thế thân phận của nam chính, dựa theo cốt truyện, vậy cũng là cô ấy yêu mà không được, rễ tình đâm sâu với cô.]
Cung Trĩ chậc một tiếng: [Sao có thể. Cốt truyện là chết, nhưng người là sống.]
Cái cốt truyện rách này đã sửa đổi rất lớn rồi, mà vẫn còn có thể tiếp tục đi theo cốt truyện, điều này đã rất làm cho người ta kinh ngạc.
"Lúc đó em còn nhỏ. Cô ấy ở trước mặt anh khen em thật nhiều lần." Cung Dực nói, cho dù là đối với em gái, giọng của hắn cũng chua chát.
"Thật sao?" Chu Nhan lúc này mới đáp, cười như không cười liếc nhìn Cung Trĩ, "Em gái trước giờ đều rất thông minh, cho dù ai gặp, đều sẽ cảm thấy kinh ngạc."
Cung Dực gật gật đầu: "Em gái anh mà."
"Nhưng..." Chu Nhan nâng cằm, cười nhìn Cung Dực, "Em thật muốn biết hồi đó vị đại tiểu thư Tống gia kia khen em gái như thế nào."
Dù Chu gia cũng ở thành phố A đã lâu rồi, nhưng mới chỉ lớn mạnh trong mười mấy năm gần đây. Cho nên nhà họ mới liều mạng gả vào nhà họ Cung, cho dù năng lực của nữ nhị hơn hẳn những đứa con riêng kia. Đối với lão gia nhà họ Chu, năng lực của Chu Nhan có mạnh hơn đi nữa, làm sao có thể so với tài nguyên tích cóp mấy đời trong tay Cung gia? Đây là cần phải hao phí nỗ lực mấy đời mới có thể đạt được.
Cho nên khi đó Tống Chỉ ở, Chu Nhan vẫn là nhân vật râu ria bị gạt bỏ khỏi giới thượng lưu ở thành phố A. Dù xa xa gặp qua, cũng không có giao tế gì.
Cung Trĩ nghe Chu Nhan nói vậy, có chút mất tự nhiên uốn éo người. Nhân vật trung tâm đề tài bỗng chốc biến thành mình, cái này làm cho nàng hơi ngại. Nàng ho một tiếng: "Nói nhiều như vậy làm gì, chị Tống đến thì đến, dù sao cũng không có quan hệ gì mấy với em."
"Về tình về lý, chúng ta đều nên tiếp đãi một chút." Cung Chính Kỳ trả lời, hắn đặt tách trà xuống, "Gần đây thành phố A không yên ổn, dưới nước không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm chúng ta. Khi ra ngoài đều phải cẩn thận một chút, cũng ngàn vạn lần chớ chọc phiền toái cho Cung gia."
Cung Trĩ nhận ra được ánh mắt Cung Chính Kỳ nhìn chằm chằm mình, biết cha là đang nói với mình.
Cung Trĩ sờ sờ chóp mũi: "Con chỉ giữ Triều Sinh mà, hơn nữa bây giờ con còn là sinh viên, có thể gây ra phiền toái gì?"
"Cô cũng biết mình là sinh viên à!" Cung Chính Kỳ có chút nhịn không được, lúc còn trẻ hắn là người dễ nóng nảy, ở công ty nói một không hai. Bây giờ già rồi, tính khí đã tốt hơn nhiều, Cung Trĩ là con gái, lại là con út. Cha đối với con gái luôn khoan dung hơn, hắn đã nhịn lâu lắm rồi.
Bây giờ trong nhà không có người khác, Cung Chính Kỳ cũng sẽ không nhịn nữa.
"Cô mới bao lớn, hả? Đi học người ta bao nuôi, còn bao một người phụ nữ!! Còn đưa cái này đưa cái nọ!!!"
"Cha... Đưa là con..."
Cung Dực thấy em gái co rúm lại, bèn đứng ra chống thuốc nổ.
"Anh câm miệng lại cho tôi! Vị hôn thê của anh còn ở đây, nói vớ vẩn cái gì! Nhà tôi không có đứa con bất hiếu ngoại tình khi đính hôn!!" Không ngờ Cung Chính Kỳ cầm tách trà lên ném vào trán Cung Dực. Cung Dực ôi một tiếng, che cục sưng mới nổi trên trán, không nói gì.
Cung Trĩ nhìn cục sưng đó cũng cảm thấy đau.
Nhưng nàng chỉ đồng tình một giây, nếu không phải ông anh nhà mình làm chuyện tốt, mọi thứ sẽ không thể xảy ra.
Nàng khẽ ho một tiếng, hơi ngại. Người nhà đều ở đây, Chu Nhan còn là nửa người ngoài, bị nói như vậy, giống như Cung Trĩ là mấy đứa hư hỏng, nàng rõ ràng tích cực tiến tới, yên tâm nằm ườn mà.
Cung Chính Kỳ thấy cái bộ dáng này của Cung Trĩ, ngứa tay cũng muốn ném một cái, nhưng dưới ánh mắt như đao của vợ, không dám động. Hắn thở dài: "Lúc trước bảo con xem mắt chàng trai nhà họ Hoàng, thế nào?"
"Hả?"
Thấy con gái đáp mình bằng ánh mắt nghi hoặc, hiển nhiên không nhớ là ai, Cung Chính Kỳ liền nổi giận.
Chu Nhan thì cười lên: "Cha, chỗ con có một ít tài liệu về cậu trai đó."
"Tài liệu?" Cung Chính Kỳ đoán được cái gì, có chút nghi ngờ, "Cha bảo người tra xét, rất trong sạch."
"Sợ là cha không có tra lúc hắn xuất ngoại du học phải không."
Chu Nhan vừa nói vừa cầm điện thoại gửi mail cho Cung Chính Kỳ: "Quốc nội bưng bít kín, nước ngoài thì khác.". Truyện Lịch Sử
Cung Chính Kỳ mở mail ra, nhìn hai lần, sắc mặt liền sầm xuống, oán hận mắng vô liêm sỉ! Khưu Tư Nghiên tò mò lại gần, Cung Chính Kỳ giao tài liệu cho bà, nhìn Chu Nhan: "Con thật là để ý con bé."
"Đã sắp thành người một nhà rồi mà, anh trai em ấy lo lắng, con cũng lo lắng." Chu Nhan cười, nhìn về phía Cung Trĩ, thân mật véo mặt Cung Trĩ một cái, "Tiểu Trĩ của chúng ta đáng yêu như thế, lỡ bị người nào lừa thì phải làm sao?"
Từ khi Cung Chính Kỳ biết con gái mình bao nuôi một người phụ nữ, hắn thấy phụ nữ thân mật với nhau là nhịn không được nhăn mày. Hắn đè lại ấn đường của mình, nói cho mình đây là con dâu và con gái mình, không phải mấy người quan hệ rối loạn kia.
"Chị Chu Nhan, hu hu hu, em yêu chị~"
Cung Trĩ nói, nàng thật cảm động, Hoàng Văn Đào đã bay màu khỏi trí nhớ cùa nàng từ lâu rồi, nàng căn bản là không nghĩ tới chuyện về sau. Không ngờ chuyện này bị Chu Nhan đặt ở trong lòng.
Chẳng qua câu kia vừa mới thốt ra khỏi miệng, ngực liền đau một cách quen thuộc.
[Trị số hắc hóa 99.9]
[Cao vậy!!!] Cung Trĩ lập tức cứng đờ người, bắt đầu đứng ngồi không yên.
"À...con muốn đi về phòng một chút." Cung Trĩ tội nghiệp giơ tay lên.
Cung Chính Kỳ trừng con gái, "Đi cái gì mà đi, không phải con mới vừa ra khỏi phòng sao?"
Một câu nói, làm Cung Trĩ tắt lửa. Nhưng rất nhanh, chuông điện thoại của Cung Trĩ liền vang lên. Nàng cúi đầu thấy tên Thẩm Dĩnh, nhịn cười không được, liếc nhìn Cung Chính Kỳ. Cung Chính Kỳ cũng không có tâm tình để ý tới chuyện riêng của con gái nhỏ, xua tay một cái. Cung Trĩ bèn đứng lên, chạy đi sảnh phụ nghe điện thoại.
Sảnh phụ cũng là chỗ tiếp khách, ánh mặt trời rất tốt, ngồi bên cửa sổ kính sát đất, có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ bên ngoài.
Cung Trĩ tìm một chỗ ngồi xuống, nghe điện thoại. Tiếng chuông điện thoại vẫn luôn rất bình tĩnh, dường như Thẩm Dĩnh cũng biết Cung Trĩ nhất định sẽ nghe điện thoại của cô.
"Không phải mới vừa gọi điện sao?" Cung Trĩ cười hì hì hỏi, trị số hắc hóa của cô đang báo động, nhưng nàng dường như không hề để tâm, "Là nhớ em rồi à?"
Đầu dây bên kia hơi khựng lại, lúc này giọng của Thẩm Dĩnh mới vang lên: "Đúng vậy, chị rất nhớ em...Em sẽ cảm thấy chị quá dính người sao?"
Cung Trĩ bật cười: "Đương nhiên sẽ không, mặc dù em mong chị có thể có nhiều bạn hơn. Nhưng chị nhớ em như vậy, em cũng rất vui."
"Tại sao vậy?" Thẩm Dĩnh hỏi rất nghiêm túc.
Cung Trĩ cũng trả lời rất nghiêm túc, "Được người khác nhớ mong, luôn là một chuyện vui mà. Nếu em cảm thấy không thoải mái, vậy em sẽ nói cho chị."
"Người đó sẽ không bao giờ nói vậy. Cô ấy thiếu tình thương, nhưng luôn cảm thấy mình có rất nhiều." Thẩm Dĩnh im lặng nghe, sau một hồi mới trả lời: "Cung Trĩ, thật ra em không phải là Cung Trĩ nguyên bản đó phải không?"
Cung Trĩ sững sờ, mà hệ thống đã kêu oa oa. Nhưng Cung Trĩ không có tỏ ra quá sợ hãi, giọng của nàng vẫn rất bình tĩnh: "Dù không phải, nhưng Cung Trĩ ở đây vẫn luôn là em."
"Không đột nhiên thay đổi?"
"Không."
"Cũng sẽ không đột nhiên biến mất?"
"Sẽ không."
Vì vậy Thẩm Dĩnh không nói thêm gì nữa, qua rất lâu sau, cô mới nói: "Được, vậy chị tin em."
Cung Trĩ ừ một tiếng, nàng có chút thoải mái, nhưng lại có chút nghi ngờ: "Chị không hỏi em tại sao à?"
"Vậy em chịu nói không?" Thẩm Dĩnh hỏi.
Cung Trĩ yên lặng: "... Xin lỗi. Nhưng, em không có ác ý với chị. Em là thật lòng coi chị là bạn."
Thẩm Dĩnh trả lời: "Được, chị tin em." Cô hơi dừng một lúc, "Em không phải cô ấy, chị rất vui, A Trĩ."
"Ừm?"
"Sau này, chị gọi em là A Trĩ đi, cho khác với người đó. Được không?"
Cung Trĩ suy nghĩ một chút, cảm thấy cách gọi này cũng rất dễ nghe, liền đồng ý. Nàng nói cho Thẩm Dĩnh thân phận thật của mình, trong đầu thư thái rất nhiều, nói chuyện cũng vui hơn: "Chắc em sẽ trở về sớm thôi."
Thẩm Dĩnh cười: "Vậy chị chờ em...các em. Bởi vì An Chi nói muốn qua chơi mấy ngày."
Cung Trĩ: "???" Bỗng mất hứng là chuyện gì xảy ra?
Lúc này, hệ thống chợt nói: [Ký chủ, cô sờ dưới cổ áo của cô, có tín hiệu điện từ kỳ quái.]
Cung Trĩ sờ theo, lấy ra một vật đen nho nhỏ, còn chưa to bằng móng tay. Cung Trĩ cầm trong tay xem xét, im lặng. Qua một hồi lâu, nàng mới nói thầm trong lòng.
[Cô nói tôi thay thế nam chính, vậy...cô ấy thân là nữ chính, có phải yêu tôi đến mất trí không?]
Giống như trong sách viết vậy.
Nhưng vậy thật là yêu sao?