Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 3: Sống lại?




Cung Trĩ đẩy cửa ra.

Tầng 29 tập đoàn Khải Minh, đèn đuốc sáng choang, là ánh đèn màu vàng ấm áp nhu hòa, làm cho lòng người hớn hở. Cả tầng lầu rộng rãi sáng ngời, hết sức an tĩnh, hai bên hành lang đặt cây xanh, không khí mát mẻ.

Đương nhiên, nếu như không phải là trị số hắc hóa không ngừng lấp lóe giống như bùa đòi mạng ở trong đầu Cung Trĩ, Cung Trĩ cũng rất vui lòng ở chỗ này thêm chốc lát.

Ánh mắt của nàng nhanh chóng quét qua vị trí công tác, rất nhanh liền tìm được Thẩm Dĩnh, cùng với một người phụ nữ đứng thẳng trước mặt mặc đồ công sở, nhìn qua vóc người thật đẹp, nhưng mặt mũi lạnh lùng.

Không phải là gã anh trai xúi quẩy của nàng, Cung Trĩ thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng người trước mặt, Cung Trĩ cũng không nhận ra.

Cung gia chiều chuộng con gái nhỏ, nhưng dù sao cũng là một đại gia tộc trọng nam khinh nữ, cũng không kỳ vọng con gái tiến vào tập đoàn chia sẻ quyền lực. Cung Trĩ cho tới nay cũng chỉ muốn làm con cá mặn, chủ động tránh hiềm nghi. Cung gia tự cảm thấy hổ thẹn với con gái nhỏ, thấy con gái nhỏ lại hiểu chuyện như vậy, liền càng thêm cưng chiều nàng, từ nhỏ vật chất chưa bao giờ thiếu, sau khi trưởng thành tài sản cố định cùng với không ít cổ phần công ty không thuộc tập đoàn cũng cho không ít. Nhưng điều này cũng khiến cho Cung Trĩ không biết rõ người bên cạnh Cung Dực.

Nhưng nếu đứng ở tầng này, cũng chỉ có thể là người bên cạnh Cung Dực.

Cung Trĩ không chút do dự ở trong lòng chọc công cụ hệ thống: [Đây là ai.]

[Vương Tuyết, thư ký của nam chính.] Hệ thống trả lời ngay, [Trong cốt truyện hợp đồng bao nuôi là cô ấy định ra, bởi vì thầm mến nam chính, ghen tị nữ chính, cố ý tạo bẫy ở trong hợp đồng, để cho nữ chính không thể kịp thời nhận được tiền, dẫn đến mẹ qua đời.]

Biết là trong thể loại truyện cũ rích này, nữ chính nhất định là rất cẩu huyết rất ngược rất đủ thứ, nhưng...cũng có phần quá đáng thương.

Trị số hắc hóa chập chờn, là bởi vì người phụ nữ đó ức hiếp cô ấy?

Cung Trĩ thu hồi tâm tư, sải bước hướng về phía trước, nhìn hai người, mỉm cười: "Hai vị đang nói chuyện gì, có thể cho tôi nghe một chút không?"

Thẩm Dĩnh hơi khựng người, cô nghiêng đầu liếc nhìn Cung Trĩ.

Cung Trĩ nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của Thẩm Dĩnh, nàng hơi do dự, nghĩ đến lời hệ thống nói, vẫn không nhịn được tiến lên một bước, giọng nói nhu hòa hơn: "Nếu như cô ấy ăn hiếp cô, cô nói với tôi, tôi sẽ giúp cô."

"Đại tiểu thư."

Vương Tuyết tức giận bất bình tiến lên một bước, cô nhìn qua Thẩm Dĩnh, trong ánh mắt mang khinh bỉ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Cung Trĩ lại có hơi uất ức: "Đại tiểu thư cô tâm địa thiện lương, lại cao quý như vậy, cũng đừng bị loại phụ nữ đê tiện này lừa."

Cung Trĩ: "..."

Nàng nhất thời không biết nên phỉ nhổ từ đâu, trước kia nàng cũng không có phát hiện người bên cạnh nói chuyện lập dị như vậy mà...?

Cung Trĩ không nhịn được lại chọc chọc hệ thống: [Những hệ thống các cô đến, sẽ không làm hỏng đầu óc của mọi người trên thế giới rồi chứ.]

Điều này làm cho nàng rất hoài nghi chính mình hai mươi năm trước có phải cũng dùng loại phong cách nói chuyện này hay không, vừa nghĩ tới, cũng chỉ muốn kêu "Chu mi ngaaa!"

Hệ thống đường hoàng ra dáng đáp: [Không hề, ký chủ từ nhỏ nuôi dưỡng ở khuê phòng, có lẽ cô ấy cảm thấy như vậy khá là phù hợp với khẩu vị và tuổi tác của cô.]

Cung Trĩ: "..." Nàng là hai mươi, không phải bệnh hoang tưởng tuổi mười bốn*!!!

(Nguyên văn ở đây là bệnh Chuunibyou, hay còn gọi là hội chứng tuổi teen, chỉ mấy đứa hay bị ảo tưởng về bản thân.)

Cung Trĩ sầm mặt, không cho Vương Tuyết sắc mặt tốt, bị người ta nghe thấy nói vậy, cũng quả thực không thể bày ra sắc mặt tốt: "Nói chuyện cẩn thận."

Vương Tuyết bất đắc dĩ nhìn Cung Trĩ, lúc này mới trả lời: "Vị Thẩm tiểu thư này không phải là người của tập đoàn, đột nhiên xuất hiện ở tầng 29, thật sự là hết sức khả nghi, tôi chẳng qua là hỏi theo thông lệ, cô ấy không trả lời được, còn cào tôi một cái."

Vừa nói cô còn cho Cung Trĩ xem cánh tay của mình, trên làn da bảo dưỡng rất tốt có ba vết máu, nhìn qua quả thực giống như bị thiệt thòi rất lớn.

Nhưng mà xin lỗi, nàng quyết định làm kẻ tiêu chuẩn kép.

Cung Trĩ quay đầu nhìn nữ chính.

Thẩm Dĩnh cúi thấp đầu, mái tóc của cô thật dài, tựa như tảo đen rủ xuống, che khuất mặt mũi của cô, cũng rủ xuống chiếc váy như đóa hoa trắng, nhìn qua giống như một bông hoa tươi mỏng manh, mềm mại. Trong nháy mắt đó, dù Cung Trĩ kiếp trước kiếp này nhìn quen mỹ nhân cũng không nhịn được ngừng thở, rất sợ kinh động đến trái tim bé bỏng của bông hoa mỹ nhân này.

Hoa mỹ nhân xinh đẹp, mềm mại mọng nước vừa mỏng manh, vừa vô chủ.

Cung Trĩ dường như hiểu tại sao bên cạnh nữ chính luôn là gió tanh mưa máu.

Mà lúc Cung Trĩ ngẩn người, Thẩm Dĩnh cũng đang lẳng lặng quan sát Cung Trĩ, đóa hoa phú quý được Cung gia chú tâm thương yêu nuôi lớn. Mặc dù nàng ăn mặc nhìn qua tùy ý, nhưng mọi thứ đều là đặc biệt làm riêng, đứng ở đó, ăn mặc lười biếng, nhưng người lại đĩnh đạc, mỗi một sợi tóc đều tinh xảo, đây là tinh tế ngâm ở trong giàu sang lâu dài dưỡng ra, người thường không cách nào phát hiện.

Thẩm Dĩnh nhận ra được Cung Trĩ lưỡng lự, khóe môi cô dần dần nở nụ cười nhạt. Không phải nói không để ai ức hiếp cô sao, cô ngược lại muốn xem xem, nếu là cô ức hiếp người ta, đóa hoa phú quý kiều diễm ướt át này sẽ lựa chọn như thế nào.

Cung Trĩ hỏi: "Lời không thể chỉ nghe một người, nữ... Thẩm Dĩnh, cô nói xem."

Nàng thiếu chút nữa thì lỡ miệng gọi nữ chính!

Thẩm Dĩnh cúi đầu, vẻ mặt bị tóc đen che giấu là vẻ mặt đầy chán ghét: "Tôi không có lời gì để nói."

Cung Trĩ: "..." Bậc thang này cô lại không nhận?

[Ha ha, nữ chính không hổ là nữ chính, thật sự là rất tuyệt vời. Bảo sao nàng không tức lộn bàn chứ!!!]

Hệ thống vội vàng an ủi: [Ký chủ cô bình tĩnh một chút!! Nghĩ đến thân thế của nữ chính! Cô ấy rất đáng thương mà!]

[Cô ta đáng thương cô ta có lý à!] Cung Trĩ muốn tức chết rồi, tay nàng run run, mò ra cốc giữ nhiệt trong túi, nhấp ngụm lớn trà hoa cúc, thanh lọc lửa giận trong lòng.

Hệ thống cuống cuồng hoang mang kêu: [Nhưng nữ chính bây giờ không có tiền mà, mẹ còn đang bị bệnh, mới ra miệng cọp lại vào ổ sói...]

Cung Trĩ lần nữa nhấp ngụm trà hoa cúc: [Cô nói ai là ổ sói?]

Hệ thống: Sao nó lại thảm vậy chứ?

[Lỡ lời lỡ lời, lại, lại đem mình đi bán, tâm tình không tốt cũng là bình thường.]

Cung Trĩ cười ha ha một tiếng, nàng uống từng ngụm lớn xong, đưa cốc cho Thẩm Dĩnh: "Rót cho tôi một cốc nước." Cuối cùng, nàng lại giảm thấp giọng xuống, "Yên tâm."

Thẩm Dĩnh ngẩng đầu, mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu, đánh giá Cung Trĩ, cô gần như là theo tiềm thức nhận lấy cốc giữ nhiệt, sau khi nhìn thấy bên trong còn sót lại đóa hoa cúc trắng Hàng Châu lớn, lại liếc nhìn Cung Trĩ.

Cung Trĩ biểu tình bất biến, thậm chí có thể gọi là hòa ái: "Biết phòng giải khát ở đâu không? Đi về phía trước, đến cuối rẽ trái gian thứ nhất."

Thẩm Dĩnh gật đầu một cái, cô không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Sau lưng truyền đến giọng nói nghiêm trang của Cung Trĩ: "Bây giờ cô ấy là trợ lý sinh hoạt của tôi, chỗ tôi có hợp đồng làm chứng. Cô ấy mới năm bốn đại học thực tập, nhìn thấy thư ký Vương chất vấn, có thể là hoảng hồn, sau này tôi sẽ giáo dục cô ấy thật cẩn thận. Mọi tổn thất của thư ký Vương, liền do cấp trên tôi đây phụ trách."

"Không không không, đều là hiểu lầm, nói rõ là tốt rồi." Vương Tuyết mặc dù uất ức, nhưng cũng không thể để em gái yêu quý của ông chủ mình móc ra số tiền này, vội vàng từ chối.

Cung Trĩ mỉm cười: "Lát nữa tôi dặn người ta hỏi xem kế toán, tiền lương tháng này của cô tôi sẽ bù thêm một nửa từ chỗ tôi cho cô, cứ xem như là tiền thuốc thang."

Vương Tuyết nghe vậy, nhất thời cười lên, liên tục nói được.

Sau lưng cảnh tượng vui sướng, Thẩm Dĩnh đi nhanh hơn rất nhiều, đến khi Cung Trĩ ngẩng đầu, Thẩm Dĩnh đã mất dạng.

Hai người bình an trôi chảy ký hợp đồng, Thẩm Dĩnh nắm hợp đồng, đi theo Cung Trĩ xuống lầu.

Hai người ở trong thang máy, Cung Trĩ ngáp một cái, nàng đoạt người của anh nàng, cảm thấy nhiệm vụ hoàn thành hơn nửa, thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng xuống, chỉ muốn về nhà nằm, căn bản không có chú ý đến vẻ mặt của Thẩm Dĩnh.

Thẩm Dĩnh cúi đầu, nhìn một xấp hợp đồng thật dày trong lòng, cô nắm rất chặt, cô không nghĩ tới, một lần nữa, cô vậy mà lại ký thứ kỳ quái như vậy.

Hơn nữa, còn không phải cùng một người.

Cô giương mắt, lần nữa đánh giá Cung Trĩ. Ngôn Tình Sủng

Cung Trĩ che miệng, giữa lông mày đều mang một chút mệt mỏi lờ đờ, trong chiếc túi nhỏ nàng đeo còn để một cái cốc giữ nhiệt. Bộ dáng này, hoàn toàn khác với trong trí nhớ của cô.

Người này, ngoại trừ thân phận, tên và tướng mạo, khác biệt lớn đến mức như là hai người. Nếu như không phải bởi vì những người khác đều giống như trong trí nhớ, Thẩm Dĩnh thậm chí hoài nghi mình không phải là sống lại, mà là đi tới một cái thế giới mới.

Như vậy, nếu những người khác đều giống nhau, tại sao người trước mắt này không giống chứ?

Là bởi vì...nàng cũng sống lại sao?

Nàng giả vờ bằng bộ dáng này để tiếp cận mình, là muốn thoát khỏi kết cục "bi thảm" của kiếp trước sao?

Thẩm Dĩnh nhắm mắt, bóng tối cuồn cuộn ở trước mắt cô.

Kiếp trước, Cung Trĩ chọc giận anh cả và cha mẹ bị trừng phạt cưỡng ép đưa ra nước ngoài, Thẩm Dĩnh dĩ nhiên nhớ bộ dáng khóc thút thít của Cung Trĩ lúc bị đưa ra nước ngoài, nhưng mà, nàng nửa đời sau vẫn có thể áo cơm không lo, vậy làm sao có thể gọi là trừng phạt chứ?

Nhưng mà không sao, sau đó cô còn giở chút thủ đoạn, để cho tên ác ma kia chết ở nước ngoài.

Chỉ là cô trả thù quá trễ quá muộn. Khuê mật của cô, cô gái thiện lương luôn luôn trợ giúp cô, rốt cuộc vẫn mãi mãi nhắm lại hai mắt...

[Trị số hắc hóa 97, 98...]

Cơ thể Cung Trĩ cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Dĩnh: "Cô làm sao vậy."

Cung Trĩ thật ra rất muốn hỏi một câu, cô lại làm sao? Chẳng lẽ cô là mấy thứ dễ oxy hóa à? Tiếp xúc khí oxy là có thể tự động phát sinh phản ứng, các nàng là đợi ở trong thang máy không có những người khác mà?

Thẩm Dĩnh mở mắt ra, cô nhìn Cung Trĩ, cô gái trước mặt nhìn qua vừa mềm mại vừa đáng yêu, mang một ít bất mãn như bị quấy rầy.

Nhưng Thẩm Dĩnh biết trong thân thể này cất giấu nọc độc như thế nào, trước kia cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới, bề ngoài và nội tâm của con người sao mà có thể chênh lệch lớn như vậy. Cô nắm chặt tờ hợp đồng, mép giấy sắc bén cắt rách ngón tay cô, giọt máu nhất thời rỉ ra.

"Ôi chao, cô đừng nhúc nhích, cô chảy máu kìa." Cung Trĩ bắt lấy tay Thẩm Dĩnh, nàng cúi đầu lấy ra dung dịch khử trùng và băng cá nhân OK từ trong túi, rất nhanh liền băng lại ngón tay cho Thẩm Dĩnh, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với Thẩm Dĩnh, "Cô xem, vậy không phải là tốt rồi sao?"

[Không lẽ nữ chính bởi vì sợ đau mà hắc hóa à?]

[Cái này, hẳn là, không... phải.. đi...] Hệ thống cũng kỳ quái.

[Vậy giải thích trị số hắc hóa vô duyên vô cớ này thế nào? Chẳng lẽ hệ thống các cô bị lỗi, tôi...]

Hệ thống rất sợ Cung Trĩ thốt ra hai chữ tố cáo, vội vàng kêu: [Không sai, cô nói đúng! Đều là bởi vì nữ chính sợ đau.]

Cung Trĩ hài lòng, nhận ra được trị số hắc hóa của Thẩm Dĩnh cũng không có lên cao, vì vậy lui ra một bước.

Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ, cúi đầu: "Tôi muốn mau chóng nhận được tiền."

Sống lại một lần dĩ nhiên rất tốt, cô còn có rất nhiều món nợ chưa thanh toán, nhưng sống lại một lần, cô cũng có rất nhiều người để ở trong lòng phải bảo vệ, rất nhiều tiếc nuối muốn bù lại.

Đương nhiên cô biết người trước mắt này là ác ma khoác da người, nhưng trong nháy mắt như vậy, cô cũng đang khẩn cầu. Vào giờ phút này, cô đã hết cách rồi, cô thật sự rất cần tiền, cô trở về thời điểm này, đúng lúc là thời điểm cô tuyệt vọng nhất, cũng bất lực nhất.

Nếu như tên ác ma trước mắt này thật sự sống lại, không muốn giẫm lên vết xe đổ, có lẽ...

"Được."

Ác ma trước mắt nói, nhìn sang Thẩm Dĩnh lộ ra nụ cười như thiên sứ, trong nháy mắt đó, Thẩm Dĩnh thậm chí hoài nghi, những gì mình trải qua trước đây, có lẽ thật sự là một giấc mộng ảo.

[Trị số hắc hóa 98, 97, 96...]

Cung Trĩ hài lòng nghe tiếng trị số hắc hóa giảm xuống, tiếp tục mỉm cười: "Hôm nay cô liền chuyển tới ở chung với tôi."

[... Trị số hắc hóa 97]

Cung Trĩ: Móa, nàng nói sai cái gì rồi?

- -----------------------------------

Day 3 Nhật ký của Cung Trĩ

Cô ấy lại tăng! Cô ấy lại giảm! Cô ấy lại tăng!!

Cô ấy là trái táo sao? Tiếp xúc không khí liền biến thành đen!

Thật là mệt, thôi thì cứ hủy diệt đi...