Trì gia là gia tộc cường đại thần bí nhất toàn quốc, thậm chí toàn thế giới. Không ai biết lai lịch gia tộc này, chỉ biết thế lực của gia tộc này trải rộng khắp mọi góc trên thế giới, hắc bạch cũng phải sợ, cho dù tổng thống quốc gia cũng phải kiêng dè họ.
Mà Trì Tư Tước, càng là nhân vật phong vân nhất trong Trì gia.
Mười tuổi bắt đầu buôn bán, 12 tuổi sáng tạo phần mềm hệ thống lợi hại nhất toàn thế giới, 15 tuổi liền vinh quang bước lên nhà giàu số 1 thế giới.
Nếu như hỏi đàn ông thành phố S kính nể nhất người nào, bọn họ nhất định nói là Trì Tư Tước!
Nếu như hỏi phun nữ thành phố S này muốn gả cho ai nhất, mọi người nhất định sẽ nói là Trì Tư Tước!
Một nhân vật truyền thuyết như vậy lại xuất hiện trong hôn lễ của mình, làm Lục Viễn Tiêu không kích động cho được?
Chỉ cần Lục gia có thể có chút quan hệ với Trì Tư Tước, đã đủ cho bọn họ vinh hoa phú quý cả đời!
"Thật ngại quá, Trì thiếu!" Tô Hải Sơn hiện tại nghĩ lại mà chảy mồ hôi lạnh, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt: "Hôm nay là hôn lễ con gái tôi, ngài tới tham gia hôn lễ sao?"
"Đúng vậy." Khưu Thục Vân nhìn Trì Tư Tước bằng ánh mắt nóng bỏng: "Đây chính là con gái của tôi \- Tô Liên Nhi."
Nói xong, cô vội vàng kéo Tô Liên Nhi đang mặc váy cưới đến trước mặt.
Tô Liên Nhi gương mặt ửng đỏ, không nhìn được mà liếc Trì Tư Tước một cái, đáy mắt hiện lên tia hối hận.
Cô cho rằng Lục Viễn Tiêu đã là người đàn ông hoàn mỹ nhất rồi, giờ gặp Trì Tư Tước, cô mới biết cái gì là khác biệt trên trời dưới đất!
Sớm biết như vậy, cô chắc chắn sẽ không vội vã gả cho Lục Viễn Tiêu...
Ánh mắt Trì Tư Tước lạnh như băng, chậm rãi rơi lên người Tô Liên Nhi.
Tô Liên nhi kích động đến run rẩy trong lòng.
Anh ấy nhìn cô rồi!
Anh ấy đang nhìn cô!
Nhưng cô hưng phấn, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói không có nhiệt độ của Trì Tư Tước: "Cút ngay!"
Nụ cười Tô Liên Nhi bỗng nhiên cứng đờ: "Cái gì?"
"Tôi bảo cô, cút!"
Từng chữ lạnh như băng phát ra từ bờ môi mỏng ấy, Tô Liên Nhi đột nhiên cảm thấy dường như có lực lượng không nhìn thấy, đẩy mạnh mình một cái, lảo đảo thụt lùi về phía sau mấy bước.
Trì Tư Tước chậm rãi đi ngang người cô ta, bước đến trước mặt Tô Du Du.
Tô Du Du ngã trên mặt đất, đau đến mức không đứng dậy nổi, đặc biệt nửa người dưới đau đớn, giống như muốn nứt cả ra, bỗng nhiên một đôi giày da tinh xảo dừng lại trước mặt cô.
Cô sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng nói cuồng ngạo, lạnh như băng trên đỉnh đầu cô: "Tô Du Du, ngẩng đầu lên."
Tô Du Du ngẩn người, ngẩng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đến kinh tâm động phách của Trì Tư Tước.
Là anh ta!
Là người đàn ông cô ngủ cùng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy kinh hoảng, viền mắt ửng hồng đáng thương như tiểu bạch thỏ. Trì Tư Tước chỉ cảm thấy cả người như bị gai đâm vào, càng thêm buồn bực.
Hắn bỗng dưng khom lưng, tay ôm ngang lấy người cô bế bổng lên.
"A!"
Cảm giác ôm ấp giống như hôm qua, vẫn lạnh như cũ, hơi lạnh làm Tô Du Du run lên một cái.
Nhưng những vết thương trên người dưới sự lạnh lẽo này lại giống như bù đắp, thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng cô lại giãy giụa nói: "Anh làm gì vậy, thả tôi xuống!"
Nhưng Trì Tư Tước dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, liền làm cô sợ đến ngậm miệng lại.
Thật đáng sợ...
Người đàn ông này thật sự đáng sợ...
Cô đúng là bị sắc đẹp mê hoặc mới lựa ngủ với người đàn ông như thế này!
Thấy Tô Du Du trong lòng mình rốt cuộc cũng an tĩnh, Trì Tư Tước mới thỏa mãn, ôm cô đi nhanh ra ngoài, căn bản không thèm liếc nhìn người xung quanh.
Lúc này người nhà họ Tô đã sợ đến nỗi không nói ra được câu nào.