Bàn ghế trong phòng trang trí vô cùng tinh xảo, bốn phía bàn tròn hoa lệ, đang ngồi đều là gương mặt thân quen.
Những người này đều là con cái thân tích của Tô gia, không ít người cũng được xem như lớn lên từ nhỏ cùng Tô Du Du.
Trong đó còn có người từng là vị hôn phu của cô, Lục Viễn Tiêu; còn có em gái của cô, Tô Liên Nhi.
"Chị?" Tô Liên Nhi trông thấy Tô Du Du, vẻ mặt kinh ngạc, từ trong ngực Lục Viễn Tiêu đứng thẳng lên, "Chị sao lại ở đây? Còn mặc thành như vậy..."
Theo lời Tô Liên Nhi vừa nói..., mọi người mới đem ánh mắt rơi vào trên người Tô Du Du.
Những người đàn ông ở chỗ này tất cả đều nuốt nước bọt.
Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng Tô Du Du, nhưng trong trí nhớ, Tô Du Du chính là cô gái mang theo gọng kính thô xấu xí đúng chất con gái nông thôn, nhưng không nghĩ tới cô bỏ mắt kính đi lại xinh đẹp như vậy, so với Tô Liên Nhi cô còn đẹp gấp trăm lần.
Còn có cái dáng người này... Quả thực chính là mỹ nữ!
Tô Du Du ngăn tay không được run rẩy, cơ hồ muốn đem khay đồ ăn rớt khỏi tay.
Vì sao... Vì sao hết lần này tới lần khác là đám người này... Bọn người này là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
Cô cơ hồ muốn quay đầu bỏ đi, nhưng cô biết rõ, trốn tránh không được, đám người kia đã trông thấy cô, hơn nữa nghĩ đến bà bà đang ở trong bệnh viện...
Cô khẽ cắn môi, tiếp tục lộ ra dáng vẻ tươi cười, cất giọng nói: "Đây là đồ ăn điểm tâm của mấy vị."
Nói xong, cô nhanh chóng đem đồ ăn mang lên bàn, chật vật mà muốn rời khỏi.
Nhưng cô vừa mới quay đầu, một giọng nói lạnh như băng vang lên ——
"Chờ một chút."
Tô Du Du thân thể cứng đờ.
Không cần quay đầu lại, cô cũng nhận ra cái giọng nói này, vì giọng nói này, đã từng bao nhiêu lần ôn nhu gọi tên của cô, "Du Du, Du Du..."
"Xin hỏi các vị còn có gì phân phó sao?" cô cố nén run rẩy, quay đầu chống lại ánh mắt lạnh như băng của Lục Viễn Tiêu, dắt khóe miệng hỏi.
Trên mặt phấn lót má hồng nên không thấy được sắc mặt đang tái nhợt của cô, bởi vậy lúc này cả người cô thoạt nhìn như trước xinh đẹp không gì sánh được, Lục Viễn Tiêu nhìn lại ánh mắt của cô, cũng không khỏi có chút thất thần.
Hắn một mực biết rõ cô rất đẹp.
Khi còn bé, mọi người đều nói cô đúng là đứa con gái nông thôn, hắn cũng đã chú ý tới lời nói của mọi người nhưng chỉ biết cười cho qua.
Nhưng hắn không nghĩ tới, cô trang điểm lên, lại có thể xinh đẹp như vậy.
Tô Liên Nhi ngã vào trong ngực Lục Viễn Tiêu, thấy Lục Viễn Tiêu đang chăm chú nhìn Tô Du Du, tay không khỏi nắm thành quyền.
Chết tiệt!
Tô Du Du tiện nhân này, lúc nào đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi! Nhưng hôm nay vốn là muốn cho Viễn Tiêu đến xem con người không biết xấu hổ này, nhưng không nghĩ tới, Viễn Tiêu bây giờ lại bị bề ngoài của cô mê hoặc?
Cô vội vàng đem đầu vùi vào trong ngực Lục Viễn Tiêu, nũng nịu mở miệng: "Viễn Tiêu, anh gọi chị ấy ở lại làm gì, chị ấy còn vội vàng đi phục vụ bàn khác cơ mà."
Một câu của Tô Liên Nhi, đem Lục Viễn Tiêu kéo về sự thật.
Trông thấy trang phục trên người Tô Du Du, hắn lập tức cảm thấy một cổ buồn nôn phun lên cổ họng.
Đúng rồi, người con gái trước mặt này, không phải là người hắn từng rất thích sao, nhưng cái hắn thích là dáng vẻ đơn thuần đáng yêu của Tô Du Du, nhưng bây giờ căn bản chính vì tiền mà cô có thể bán đứng thân thể mình!
Xinh đẹp thì như thế nào? Cô lại hao tổn ăn mặc như vậy, chính là để lấy lòng đàn ông đấy!
"Gấp cái gì." Việc này, hắn cười lạnh một tiếng, "Tất cả mọi người đều là người thân với nhau, không bằng ngồi xuống cùng uống một ly?"
Nghe nói như thế, bốn phía mọi người đều đang mong chờ nhìn về Tô Du Du.
Tô Du Du cắn môi, cố gắng làm giọng nói của mình vững vàng, "Không được, tôi còn phải đi phục vụ những bàn khác."
"Phục vụ bàn khác sao?" Lục Viễn Tiêu tay không tự giác nắm chặt, giận quá thành cười, "À, tôi trước kia như thế nào lại không biết, phục vụ là việc mà cô yêu thích?"
Tô Du Du sắc mặt càng ngày càng trắng, dắt khóe miệng, "Cái gì mà yêu thích, bất quá là vì tiền mà thôi."