Du Hạo uống một ngụm cà phê mà Ngọc Đình mang tới nên không thể trả lời câu hỏi của mẹ Du.
Không nhận được câu trả lời nên mẹ Du càng khẳng định phán đoán của mình là đúng, bà ngồi lại gần Du Hạo khuyên nhủ anh.
“Đã mấy năm rồi nếu không thấy nó thì cũng coi như là không có duyên, nó chết rồi thì chắc cũng vội đi đầu thai rồi, nếu mà đầu thai thì làm sao tìm ra được. Không còn người vợ này con còn người vợ khác nữa mà, đây, Ngọc Đình này. Con bé rất ngoan, hiếu thuận với mẹ và đặc biệt cực kỳ yêu con.”
Du Hạo giơ tay lên cản lại “Mẹ hiểu lầm rồi, cô ấy đang ở trên phòng của Du Lạc, đang tâm sự bạn cũ.”
Mẹ Du với Ngọc Đình nhìn nhau, cả hai ngước nhìn lên lầu dường như có tính toán gì đó.
Du Hạo đứng dậy tiến tới trước mặt thằng con trời đánh, anh đút tay vào túi quần tỏ vẻ nghiêm nghị muốn trấn chỉnh thằng con trai.
“Mẹ quay về rồi tốt nhất đừng làm phật lòng mẹ mày. Nếu mày mà làm mẹ tức giận thì tao sẽ giết chết mày đó.”
Đôi tay Du Lạc bất giác run lên mỗi khi nhìn vào mắt Du Hạo, anh cũng chỉ đành gật đầu đồng ý trước sự đàn áp của cha mình.
Du Hạo khẽ chạm vào cổ chẳng may Du Lạc nhìn thấy những mạch máu nổi khắp người, cha anh bèn về phòng khóa cửa có lẽ đang trị thương. Thấy cha mình có vẻ yếu hơn trước Du Lạc cũng chẳng cần phải kiêng dè nữa.
Du Lạc đánh mắt sang nhìn Ngọc Đình và bà nội, nụ cười khuẩy hiện lên trên gương mặt. Có thể nói nụ cười này hai cha con rất rất giống nhau.
Nhận thấy ánh mắt Du Lạc nhìn mình Ngọc Đình bỗng cảm thấy ánh mắt hôm nay rất lạ.
“Chẳng phải trưa nay có kẻ đã mang một thứ rất hữu ích tới sao? Có lẽ nên thử rồi!” Du Lạc cất lời ra ám hiệu cho Ngọc Đình chuẩn bị.
Trên phòng lúc này Nhược Hy cũng đã bình tĩnh lại, không còn khóc lóc nữa, đôi tay ôm chặt lấy Vy Vy không buông Áp mặt vào lồng ngực ấm nóng của Vy Vy, Nhược Hy cảm nhận được người trước mắt không phải ảo giác.
“Cậu ổn chứ?” Vy Vy khẽ cất tiếng hỏi
Nhược Hy lắc đầu, cô chỉ biết rúi mặt vào ngực Vy Vy. Cái lắc đầu đó rốt cuộc là ổn hay không ổn?
Cánh cửa phòng bỗng bị đạp mở toang ra, hai người đều tưởng người bước vào là Du Lạc nhưng thực chất lại là Du Hạo.
Vẻ mặt anh rất kỳ lạ, gân xanh gân đỏ hiện hết lên trong lớp áo sơ mi trắng. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai người rất dữ tợn.
“Kẻ nào trong hai bọn mày giết vợ của tao?” Giọng anh ồm ồm vang khắp căn phòng.
Vy Vy không hiểu anh đang nói gì muốn đứng dậy hỏi chuyện nhưng bị Nhược Hy xiết vòng tay ôm chặt nên cô không thể làm gì.
“Anh bị sao thế?” Cô lo lắng trông bộ dạng này của Du Hạo.
Du Hạo tức giận chỉ tay thẳng mặt Vy Vy “Là mày giết vợ của tao đúng không???”
“Cái gì mà giết vợ? Chẳng phải vợ anh đang đứng trước mắt anh đây sao?” Vy Vy tức giận mắng Du Hạo. “Còn nữa cái thói chỉ tay kia là thế nào? Sao nói chuyện mà lại thích chỉ tay vào mặt người khác thế hả?”
Nhược Hy nhận thấy Vy Vy càng mắng sắc mặt Du Hạo càng tối lại thế nên cô đành nhắc nhở khéo Vy Vy, cẩn thận người trước mắt.
Vy Vy cũng để ý lại hình như Du Hạo này không giống như trước, chẳng lẽ anh ta bắt đầu phát bệnh điên?
“Quỷ vương à… Quy vương sao anh lại ở đây?” Giọng nói đỏng đảnh từ đâu chạy vào.
Đối mặt nhau Vy Vy không hề nhận ra người trước mắt chính là Ngọc Đình, bạn thuở nhỏ của cô.
Còn Ngọc Đình nhìn một phát đã biết, trông thấy Vy Vy sắc mặt cô ta càng khó coi hơn.
Chẳng lẽ cô ta chính là người vợ thứ 13 đó? Không thể thế được.
Du Hạo đau đớn gục xuống ôm đầu, anh hét lên trong đau đớn, tiếng hét rất vang mọi người ai lấy đều chạy lên xem tình hình.
Nhìn thấy Vy Vy mẹ Du cũng khá bất ngờ, bà ta sợ rằng Vy Vy giống với hình nhân Vy Vy trước, hình nhân trước đã khiến bà ta bị nhốt lại nên quả thật khi đối diện lại với gương mặt này bà ta cũng có chút không tự nhiên.
Ngọc Đình vội vã dìu Du Hạo về phòng trước ánh mắt thắc mắc của Vy Vy.
Du Lạc đứng đó cũng mỉm cười nhếch mép.
Có vẻ bọn họ đã nhân lúc Du Hạo bị thương do mặt trời mà đã làm gì đó khiến Du Hạo trở nên đáng sợ như vậy.
Du Lạc tiến tới gần giường nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vy Vy, hắn lạnh nhạt ra lệnh.
“Cút xuống khỏi giường tôi! Cô với cha tôi chẳng có quan hệ gì hết, mau về chỗ cô thuộc về đi, tôi tha cho cô đấy!”
Nhược Hy càng xiết chặt Vy Vy hơn, xiết tới mức Vy Vy cảm giác như không thở nổi.
“Đừng… Đừng bỏ mình… Mình sợ lắm…”
Vy Vy cũng không sợ hãi trước ánh mắt của Du Lạc. Ánh mắt Du Lạc rất giống Du Hạo mà Du Hạo lại là người cô yêu vì thế trước sự chèn ép của Du Lạc cô cũng không hề lung lay.
“Rốt cuộc Du Hạo bị làm sao vậy?”
“Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô chắc!” Giọng điệu cợt nhả, không coi đối phương vào mắt. “ Tốt nhất biến khỏi nơi này trước khi tôi đổi ý đi.” Giọng điệu hắn trở nên nhẹ nhàng hơn khi nói với Nhược Hy “Nào, bé ngoan đi tắm thôi tối rồi…”
Nhược Hy sợ hãi ôm chặt lấy Vy Vy, miệng liên tục nói không theo và sợ hãi.
Vy Vy không nhiều lời cầm thanh đao trừ tà của mình thủ sẵn trong túi áo ra đặt ngang kề vào cổ Du Lạc.
“Nếu mày mà còn tiến tới thì thanh đao này không có mắt đâu.”
Du Lạc không tin “Chỉ một thanh đao cỏn con này mà cũng dám đấu với tôi, cô không xem đây là đâu sao? Có giỏi thì cứa thử vào đây đi xem có thể làm gì tôi không?” Anh ngẩng đầu hướng cổ vào thanh đao cắt ngang trước mặt.
Không nhiều lời cũng không lể tình Vy Vy cắt xoẹt một cái, máu tươi chảy ra bắn lên mặt cô.