Ngồi trong căn phòng trống Vy Vy chẳng thấy yên tâm gì cả, không ngờ đến cả đứa con của mình mà hắn cũng dám giết chết, nếu bây giờ cô bỏ trốn thì liệu hắn có làm hại cô và gia đình cô không?
Dù hắn nói yêu cô nhưng với tính tình sáng nằng chiều mưa đó thì không thể tin được.
Đột nhiên một con quạ đen đậu xuống cạnh bệ cửa sổ trên chân còn buộc một tờ giấy cuộn bằng chỉ đỏ.
Từ trước đến nay chỉ có bồ câu đưa thư mà bây giờ đến cả quạ cũng có thể đưa thư được.
Vy Vy khá hiếu kỳ nên lấy tờ giấy và mở ra.
Trong tờ giấy viết “Xuống tầng 1 gặp dì Trân.”
Dì Trân này là ai? Chẳng lẽ là trò đùa của Du Lạc?
Dù kết quả ra sao thì cô cũng thử làm theo.
Vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy một người phụ nữ tầm 50 tuổi đang rón rén nhìn xung quanh.
Vy Vy vỗ nhẹ vào vai bà ta, thấy hơi ấm “Dì…”
Dì Trân gật đầu, kéo Vy Vy vào một góc mà dặn dò.
“Cậu Phú An bảo tôi tới đây” Dì đưa cho cô rất nhiều thứ để trong tay nải “Những thứ này sẽ giúp ích cho cô, cô xem rồi tự mình cứu lấy mình nhé.”
Dì Trần đang định chạy đi thì Vy Vy vội kéo lại “Dì đưa tôi đi với!”
“Không được, trên người cô có mùi hương đặc biệt tôi không thể đưa cô đi cùng. Dù tôi là người nhưng được cậu Phú An làm phép tàn hình trước các hình nhân giấy vì thế trong truyện này chỉ cô mới cứu được lấy cô thôi. Tôi không thể ở lâu, cô bảo trọng nhé.”
Vy Vy đành quay về căn phòng của Du Hạo, thật may mắn khi cô không bị ai phát hiện.
Mở tay nải mà Phú An chuẩn bị có rất nhiều giấy vàng, có bút, mực màu đỏ để vẽ bùa, ngoài ra còn có những thứ như chuỗi hạt, chuông đồng trừ tà, và còn nhiều thứ khác.
“Sao anh ta biết mình ở đây mà bảo người tới đưa đồ cho mình vậy nhỉ?”
Dù sao cũng có đồ đạc hành nghề trong tay nên cô đã vẽ rất nhiều bùa để phòng thân.
Đến tầm chiều tối có rất nhiều người hầu tới chuẩn bị cho Vy Vy.
Mặc trên mình bộ hỷ phục đỏ trông cô rất xinh đẹp, nhìn bản thân trong gương mà cô không ngờ bản thân lại xinh đẹp đến như vậy.
Nếu còn không trốn khỏi đây thì có lẽ cô sẽ bị chôn sống cùng xác Du Hạo dù bản thân xinh đẹp nhưng cuối cùng cũng vẫn bị trôn sống thì thà cô xấu xí còn hơn, vì thế trong cô bây giờ rất nhiều nỗi sợ, lo lắng.
Cánh cửa bỗng mở ra, Du Hạo trong bộ đồ tân lang cực kỳ bảnh trai đứng đó.
Gương mặt chẳng cần makeup gì nhiều nhưng chẳng hiểu sao anh ta vẫn rất đẹp trai, thường ngày đẹp 10 lần nay đẹp tận 100 lần.
Hắn đứng đấy nhìn Vy Vy từ chân tới đầu, nụ cười tà dâm của hắn hiện rõ trên gương mặt. Thấy vậy người hầu giấy toàn bộ rút ra ngoài tạo không gian yên tĩnh cho hai người.
“Vợ à, sao hôm nay em lại xinh đẹp như vậy?” Hắn tiến tới muốn ôm cô nhưng cô cản lại.
“Phải xinh chứ dù sao cũng là lần đầu kết hôn mà.”
Du Hạo ôm lấy vòng eo của cô “Hình như em gầy đi rồi? Đồ ăn trưa anh nấu không hợp khẩu vị à?”
“Gầy thì mới mặc hỷ phục đẹp, vì thế tôi không ăn.” Đó không phải lý do chính mà bởi vì cô sợ đồ ăn có tẩm thuốc nên mới không dám động đũa
Hắn ôm cô từ phía sau hai người nhìn vào trong gương trông rất tình cảm.
“Em không ăn thì anh sợ rằng khi làm lễ em sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.” Du Hạo nhìn thẳng vào mắt cô “Hứa với anh em sẽ không chạy trốn đi.”
Hứa á?
Chuyện này thật điên rồ.
Cô trấn an hắn “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm loạn đâu. Từ khi bước vào căn nhà này là tôi đã xác định bản thân là người của anh rồi.”
Nghe được điều mình muốn nghe, Du Hạo cũng không ép buộc cô nữa. Hắn cầm tay cô hôn nhẹ lên, tưởng trừng sẽ rất lãng mạn nhưng nụ hôn lạnh ngắt của hắn đã kéo Vy Vy về hiện thực.
Khi chuẩn bị tới giờ làm lễ Du Hạo cầm tay cô mà bước xuống lầu.
Lúc này cả căn nhà đều được thắp nến đỏ, giữa trung tâm đại sảnh là chiếc quan tài gỗ lớn cùng với chiếc bàn để ảnh thờ còn có rất nhiều hoa hồng trắng.
Cả căn nhà âm u toát lên sự đáng sợ.
Nhìn thấy cô dâu mới mẹ Du Hạo hớn hở ra đỡ xuống bậc thang, giống như sợ chạm nhẹ là sẽ vỡ.
“Con gái con mau tới nhìn mặt chồng con đi, con trai mẹ là cực phẩm đó, con nhìn thấy là sẽ mê ngay.”
Vy Vy cản bước “Thôi ạ, con biết mặt anh ấy rồi.”
Mẹ Du Hạo ngạc nhiên “Con biết mặt rồi á?”Bà hiểu ra “À thấy trên ảnh à, trên ảnh không đẹp bằng ngoài đời đâu, con thử nhìn đi.”
Bà ta không hề hay biết rằng Vy Vy nhìn thấy oán linh của con trai bả vì thế cứ một mực kéo Vy Vy nhìn mặt con trai mình mà đâu có biết con trai bả đang đứng ngay cạnh Vy Vy.
Cánh cửa mở ra một người bước vào, ngược chiều ánh sáng của ánh trăng nên chỉ biết đó là một người đàn ông trung niên tay cầm chiếc gậy gỗ trống xuống đất, mỗi bước đi gậy gỗ sẽ phát ra tiếng “Cộc…cộc…”
“Ai vậy?” Vy Vy hỏi nhỏ Du Hạo.
“Quỷ mai mối.”