Quỷ Vương Tìm Vợ

Chương 142: Anh tự nguyện




Có lẽ gia đình họ Du cũng không ngờ rằng thằng con trai yểu mệnh của mình lại thích Vy Vy, nó như cái đuôi luôn đi theo Vy Vy không rời. Có lẽ một phần do tiền kiếp, một phần do hiện tại nên Du Hạo mới yêu thích Vy Vy đến như vậy, yêu thích cô đến mức còn yêu hơn bản thân mình.

Tất nhiên ba mẹ Du Hạo không bao giờ đồng ý Vy Vy sẽ trở thành con dâu của mình, họ lấy may mắn của cô không đời nào cho cô làm dâu nhà họ Du, một phần vì sợ cô biết được sự thật lấy lại may mắn trở về, hai là một người có thể giao tiếp với linh hồn chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn với gia đình tri thức của họ. Họ coi thương Vy Vy coi thường gia đình họ Triệu vì thế khi biết Du Hạo thích Vy Vy họ dùng trăm ngàn kế để khiến anh từ bỏ cô.

Nhưng bánh quay số phận lại luôn dính chặt họ với nhau, dù thế nào thì anh cũng sẽ yêu cô. Chính vì thế dù cô có trốn thì anh cũng sẽ tìm được cô, yêu cô, bên cạnh cô.

Cuộc sống này như một trò đùa chỉ vì sự tham lam ích kỷ của thế hệ đi trước mà đến đời con cháu lại khổ sở như vậy.

Ông cũng đã từng nói cái gì cũng có cái giá của nó, không thể làm trái được số mệnh đã đặt ra. Ông muốn giấu đi cũng chỉ vì lo cho cô, chỉ muốn cô được sống được kết hôn với một người bình thường chứ không phải một kẻ đã chết.

Còn cái mà Du Hạo muốn giấu là sự tàn bạo của bản thân khi chính tay anh đã hại chết rất nhiều mạng người, lương tâm của anh đã kết thúc từ lúc sợi dây sinh mạng của anh chấm hết cho một kiếp người. Cái còn lại trong anh chỉ có con quỷ tàn bạo, anh có thể yêu cô hơn mạng sống của mình nhưng không có nghĩa anh cũng sẽ yêu thương những người xung quanh của cô.

Người chấm dứt đoạn duyên định mệnh này chỉ có Vy Vy bởi cô chính là chìa khóa để gác lại câu chuyện không hồi kết này.

Đến cuối cùng ông cũng nhắc nhở cô chính tay hạ gục Du Hạo, tình yêu của Du Hạo không phải tình yêu bình thường mà nó là trách nhiệm, là bổn sự của anh. Tình yêu của anh vốn dĩ không giống Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thì rất trong sáng trái tim anh luôn dành cho cô nhưng anh cũng yêu quý mọi người.

Hai người họ dù đều là cùng một người nhưng tính cách, suy nghĩ thì hoàn toàn trái ngược. Là hai bản thể hoàn toàn khác nhau.

“Có lẽ thanh đao con mang theo người đã đến lúc con phải kết thúc chuyện này, con phải giết chết con quỷ đó để trả lại bình yên cho tất cả mọi người.”

Thanh đao cùn của cô vẫn luôn nằm trong tay áo, chỉ cần cô muốn là nó sẽ chui ra bất cứ lúc nào. Dù đã cùn nhưng nó chính là thanh đao theo cô lâu nhất, cũng có linh tính y hết bản thân cô. Lôi thanh đao ra cầm chặt trong bàn tay, Vy Vy cũng không biết nên làm gì. Quả thật từ trước tới nay Du Hạo chưa từng hại cô cũng dành toàn bộ tình yêu cho cô, thế nhưng cô cũng không thể phủ nhận, Tiểu Đào, chị A Linh và đứa con chưa chào đời, Du Lạc, mẹ Du Hạo… rất nhiều người khác đã chết dưới sự tàn độc của anh.

Anh có tội chứ không phải linh hồn gian ác của Phú An trú ngụ, từ khi anh trở thành quỷ thì linh hồn tàn độc Phú An cũng đã bị anh nuốt chửng, trùm cuối chính là anh, là Du Hạo.

Ông gật đầu vì sự thông minh của cháu mình, hòn đá trước ngực ông cũng được gỡ xuống, ông không thể trụ vững mà ngã xuống có lẽ thời gian của ông khi nói ra những sự thật này cũng không còn nhiều. Vốn dĩ đã bị bệnh lâu năm nên ông cũng chỉ dám im lặng mà chịu đựng.

Ông giao trọng trách quan trọng mà cao cả cho cô, ông ngồi áp vào tường mà thở hổn hển. Toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể thoi thóp vào lúc này.

Mở cánh cửa lớn bước ra, Du Lạc đã nghe lén mọi chuyện. Anh cũng hiểu được sự khó khăn của người mẹ trên danh nghĩa của mình, anh không cản cô, không không muốn quản. Anh lùi lại quan sát cô xem cô đưa ra quyết định như nào.

Du Hạo vẫn đứng bất động ở đó, ánh mắt anh ngập tràn trong nước mắt, anh cũng đã đoán ra cô đã biết mọi chuyện về duyên phận giữa hai người. Chuyện gì đến cũng đã đến, anh phải chết dưới tay cô như vậy mới kết thúc.

Vy Vy tiến lại chỗ Du Hạo, cô thật sự không lỡ.

Trên đời này ngoài những người thân của cô thì chỉ có anh một người ngoài là yêu thương cô, nước mắt cô cũng chảy xuống. Chạm nhẹ vào gương mặt lạnh của anh, cô không thể nào xuống tay được.

Cô bèn phá giải phong ấn cho anh quay lưng lại muốn tha cho anh lần này.

Thế nhưng có lẽ chính anh cũng hiểu hai người không cùng thế giới, dù được phá phong ấn nhưng anh vẫn đứng im ở đó âm thầm chảy nước mắt.

“Anh đi đi, đừng để em gặp anh.”

Biết rằng cô không dám ra tay với mình anh tự nguyện tiến tới cầm tay cô đâm thẳng vào trái tim đen của mình. Máu đen cứ thế chảy ra ào ào như thác nước.

“Anh…” Vy Vy ngạc nhiên nhìn anh trong nước mắt.

“Anh tự nguyện.”

Thanh đao đâm dần vào trong cơ thể anh, sau đó đâm xuyên qua anh bay thẳng tới chỗ Du Lạc đang đứng, thật sự cũng tội Du Lạc dù chẳng làm gì nhưng anh cũng đã bị đâm chết, anh chết không chớp mắt nhưng cũng chẳng mấy chốc toàn bộ cơ thể anh tan biến.