Mỗi ngày Vy Vy đều cố gắng tới thăm Nhược Hy nhưng đều bị ba mẹ cô ấy cản lại không cho vào, còn Phú An có vẻ họ cũng cảm nhận được tình cảm của anh dành cho Nhược Hy nên họ không cản, để anh ở cạnh chăm sóc.
Còn về phía ông đột nhiên ông đổ bệnh, dù có khuyên bảo nhưng ông nhất quyết không đi viện, Du Lạc đã khỏe nên này nào cũng đứng ở của nhà ông Triệu để tìm Nhược Hy và đứa con của mình. Còn về Du Hạo đã trôi qua cả tuần trời mà anh vẫn không tìm đến Vy Vy.
Một nỗi nhớ mong anh mỗi ngày tăng lên.
Căn nhà biệt phủ của Du Hạo cũng trở thành nhà hoang, trong nhà dính toàn bụi bặm không có chút hình ảnh nào chứng minh rằng ở đây có sự sống.
Chú cảnh sát theo dõi Vy Vy cũng cả tuần chẳng thấy cô có hành động về nên cũng bèn về sở báo cáo.
Vy Vy lúc này cảm thấy bản thân thật lạc lõng, người cô quan tâm người thì nằm yên đang cố gắng tìm sự sống người thì mất tích chẳng thấy tăm hơi. Tưởng chừng ngày tháng cứ buồn tẻ mà trôi qua thì một bước ngoặt xảy ra.
Hôm nay Vy Vy cũng tới bệnh viện thăm Nhược Hy nhưng khi đi ra ngoài cửa viện cô nhìn thấy người quen, chính là Vũ Khang. Mấy ngày trước còn mang vẻ mặt sợ hãi nay đã vui vẻ trong tay ôm ấp người đẹp.
Quả thật số phận vô biên không ai biết trước điều gì.
Cô bèn ngoảnh mặt đi không muốn chạm trán Vũ Khang và người tình của hắn. Khi hắn và cô gái đó lướt qua mùi nước hoa tỏa từ trên người phụ nữ đó tỏa ra tứ phía, hương thơm ngây ngất, mùi ngọt nhẹ đan xen sự quyến rũ.
“Đúng rồi…” Vy Vy nhìn lại hình bóng của hai người họ khi bước vào bệnh viện “Mùi nước hoa này … trên người Ngữ Hành cũng có, chẳng lẽ…”
Cô bèn bám sát theo hai người bọn họ, cô muốn tìm hiểu kỹ càng hơn về nguyên nhân toàn thân Ngữ Hành khi trở về lại toàn vết thương chảy máu.
Thế nhưng theo đến lại là khoa phụ sản.
Người phụ nữ đó đã mang thai.
Không đánh đồng tất cả Vy Vy cũng ngồi lại một góc giả bộ đang nghỉ ngơi chờ tới lượt khám. Một lúc lâu sau hai người kia bước ra cùng với giấy tờ trên tay, giấy lớn giấy nhỏ tạo thành sấp.
Vũ Khang cực kỳ ân cần dìu dắt người vợ nhỏ của hắn, lúc này Vy Vy mới đứng dậy tỏ vẻ gặp mặt đầy tình cờ.
“Anh…” Cô giả bộ tiến tới quan sát người đàn ông trước mắt.
Tất nhiên Vũ Khang vừa nhìn đã nhận ra cô nhưng hắn có vẻ lảng tránh, sắc mặc cũng trở nên trầm xuống không còn sự vui vẻ gì nữa.
“Cô là ai?” Cô gái kia cất lời, ánh mắt dò xét nhìn Vy Vy từ đầu tới chân, cô ta cũng chẳng có chút thiện chí nào.
Lại con ả trà xanh nào vác mặt tới đây: Cô gái kia thầm suy nghĩ
Tất nhiên Vy Vy nhìn ra chút tâm tư nhỏ của cô gái trước mắt, cô cũng chỉ cười cười tỏ vẻ thật tự nhiên “Em là con nhà bác họ của anh Vũ Khang ạ, nay em đi tái khám ở đây không ngờ lại gặp anh chị.”
Nghe đến đây sắc mặt cô ta cũng dịu xuống đôi ba phần nhưng vẫn còn chút cảnh giác, chào hỏi xã giao, quan tâm tới cái thai trong bụng Vy Vy rồi cũng ngỏ ý muốn rời đi.
Chỉ đôi ba phút ngắn ngủi mà Vũ Khang đã toát hết cả mồ hôi, có lẽ chuyện hắn gặp phải hắn không muốn bất kỳ ai biết, ngay cả cô vợ nhỏ này.
Vy Vy cũng viện cớ “Đột nhiên em có chuyện cần nói với anh Vũ Khang, chị cho em mượn anh mấy phút nhé.”
Vừa rứt câu ánh mắt cười của cô ta bỗng thay đổi, sắc mắt trở nên cáu kỉnh, ánh mắt không chút thiện ý.
Vũ Khang vừa định mở miệng thì ả ta đã nói “Không được, nói gì thì nói ngay đây đi.”
Đúng lúc hai bên đang ở trên thế cân bằng thì Du Hạo bỗng xuất hiện như một vị cứu tinh, bước nhanh đến chỗ Vy Vy. Hào quang của bệnh viện giống như được phát sáng khi Du Hạo xuất hiện, các cô y tá xinh đẹp cũng trở nên uyển chuyển giọng nói nhẹ nhàng.
Du Hạo ôm chặt lấy Vy Vy “Sắp tới lượt chúng ta rồi đó vợ ơi”
Mặc dù khá ngạc nhiên khi sau cả tuần trời Du Hạo mới xuất hiện thế nhưng cũng may thay khi cô có thể tóm lấy chiếc phao cứu sinh này.
“Anh chờ em một lát nhé, mẹ em nói là có lời cần chuyển cho anh Vũ Khang thế nhưng mà…”
Lúc này ánh mắt mê trai của cô gái kia đã hoàn toàn dính chặt vào người Du Hạo, cô ta cũng chẳng còn quan tâm Vy Vy là tiểu tam nữa. Bởi có người chồng đẹp trai như vậy thì đâu cần ngoại tình với chồng ả nữa.
“Không sao…không sao, hai người cứ nói chuyện đi, em chờ một lát cũng được” Giọng nói ả thật nhẹ nhàng êm tai, có lẽ để được ở chung một khoảng thời gian với Du Hạo cũng khiến ả được hạnh phúc.
Dù không muốn đi theo Vy Vy nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị đó của cô, hắn cũng bèn phải lẽo đẽo đi theo.
Vừa tới chỗ không người cô đã cất tiếng “Ngữ Hành anh quen đúng chứ?”
Vừa nghe tới cái tên Ngữ Hành thì hắn ta đã bủn rủn chân tay, không còn chút sức lực. Hắn cố gắng dặn lời cất tiếng hỏi “Sao cô biết?”
“Cô ấy đang ở cạnh anh, chính cô ấy nói cho tôi biết.”
Sắc mặt hắn tái nhợt, ngồi thụp xuống nhìn vào không khí ánh mắt sợ hãi, nước mắt cứ thế tuôn rơi không tự chủ.
“Tha cho tôi đi mà… làm ơn tha cho tôi đi…”