“Không phải bắt ta mà là bắt tên Diệp Hắc kia kìa, hắn chính là oan linh chứ không phải mẫu thân hắn. Mọi người phải tin con chứ…” Tiểu Bạch có gắng nói cho mọi người hiểu nhưng tất cả niềm tin của mọi người dành cho anh đều hóa hư không.
Chẳng ai chịu nghe những gì Tiểu Bạch nói thay vào đó họ muốn bắt lấy anh lại vì vậy không còn cách nào khác bản thân anh đành chạy trốn.
Đường đường là một vị vương gia có thể ăn hưởng cuộc sống an nhàn vậy mà bây giờ lại thành ra nông nỗi như thế này.
“Tất cả chúng đệ tử Trạch An Viên bằng mọi giá phải bắt được Hoa Tiểu Bạch.” Đường sư tôn rõng rạc tuyên bố
Dù mọi người ai lấy đều không muốn nhưng lệnh trên khó cãi nên đành phải nghe theo, Diệp Hắc được một bên mà mừng thầm.
Vô tình thay nụ cười tà đạo của Diệp Hắc lại bị Trương Bá nhìn thấy.
“…” Chắc ta nhìn nhầm
Cứ như thế hơn một tháng trôi qua đầy tẻ nhạt, Tiểu Bạch bị khắp Trạch An Viên truy lùng nhưng vẫn mãi không thể bắt lại.
Vy Vy vẫn hàng ngày luyện phép cùng với Trương Bá, sức mạnh của cô bây giờ phải nói đã tăng lên đáng kể.
Đang ngồi thiền bỗng Vy Vy nghe được giọng nói của ông cô trong tiềm thức “Vy Vy chuẩn bị quay lại thôi con…”
Tiếng gọi đó cứ thôi thúc Vy Vy trở về nhưng dù đã cố gắng rất nhiều cách, đã thử rất nhiều chiêu trò nhưng cách thoát khỏi nơi này Vy Vy vẫn chưa tìm ra.
“Vy Vy… Vy Vy tỉnh lại…” Trương Bá ở bên gấp rút gọi cô trở lại thực trạng.
“Sao thế?” Bờ trán đổ rất nhiều mồ hôi, chỉ chút xíu nữa là cô đã tẩu hỏa nhập ma may thay được Trương Bá gọi về nên cô mới thoát được một kiếp.
“Koonggg…kkoonngg…” Tiếng chuông tập hợp của Trạch An Viên
“Gió yên biển lặng được một tháng không biết lần này sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây…” Trương Bá khoanh tay thở dài lắng nghe tiếng chuông tập hợp.
Đại điện chúng đệ tử đã tới tập hợp theo hàng theo lối, tất cả đều im lặng lắng nghe mệnh lệch từ bên trên triển khai xuống.
“Có một phát hiện mới ở thôn Mạch Đà Trang đã có hơn hai mươi người biến mất một cách kỳ lạ, tất cả đều là thanh niên trai tráng khỏe mạnh vì thế lần này thôn trưởng của Mạch Đà Trang mời chúng ta tới để tìm ra nguyên nhân cũng như diệt trừ hậu họa.” Đường sư tôn đang nói rõng rạc thế nhưng đột nhiên bỗng khựng lại trong lời nói “Cũng đã có người phát hiện Tiểu Bạch xuất hiện ở Mạch Đà Trang nên các sư tôn suy đoán chuyện này có liên quan tới Tiểu Bạch, vì thế chúng đệ tử Trạch An Viên tất cả tới đó để bắt Tiểu Bạch lại nếu có thể tìm được các thanh niên bị mất tích đó nữa thì càng tốt.”
“Rõ!!!”
Người đồng hành lần này với Vy Vy chỉ có Trương Bá, suốt dọc đường Trương Bá đều tỏ ra lạ lẫm với mọi thứ xung quanh, liên mồm hỏi cô suốt nhưng lúc này cô chỉ nghĩ về Tiểu Bạch không có hứng thú gì với các câu hỏi vô tri đó của Trương Bá.
“Sao thế nhớ phu quân à?”
“Gì chứ, nhớ ai chứ!”
“Ta thấy cô chẳng nói chẳng rằng ta còn tưởng cô đang nhớ phu quân Diệp Hắc của mình chứ! Dù sao hắn và Tuấn Lãng sư huynh của cô bị đưa tới Ngũ Hành Cốc để chữa bệnh mà…”
“Không!”
Trương Bá dù miệng hỏi vậy nhưng cũng biết chuyện gì “Vậy thì là người đó rồi.”
“Nếu…ta nói nếu nhé, nếu Tiểu Bạch là người hại những người dân đó thì khi bị bắt về Trạch An Viên các sư tôn xử chí ra sao?”
“Như Diệp phu nhân đó, giam lại nhận hình phạt thích đáng, sống không được chết cũng không xong.”
Vy Vy trầm ngâm một lúc không nói gì.
Mạch Đà Trang là một thôn khá nhỏ nằm ở sâu trong núi, thế nhưng có tháp suốt vô cùng lớn nên đời sống mọi người cũng được ổn định hơn so với những ngôi làng khác.
Vy Vy lặng nhìn xung quanh ngôi làng, vừa có yêu khí vừa có tiên khí hai luồng khí này cứ đánh qua đánh lại nhau.
“Sao lại ngẩn người rồi?”
Cô chỉ vào không chung “Huynh nhìn xem nơi này thật sự rất kỳ lạ.”
Nhìn theo hướng tay của Vy Vy nhưng chỉ có một bầu trời trong xanh chim hót líu lo còn đâu Trương Bá chẳng thấy gì khác thường.
“Muội lại giả thần giả quỷ à? Làm gì có gì đâu mà cứ tỏ ra nguy hiểm thế…”
Giả thần giả quỷ?
Nhưng rõ ràng chính mắt cô thấy rất rõ mà?
Nhóm người Trạch An Viên tới thôn được trưởng làng tiếp đón rất nhiệt tình, cơm nước được phục vụ tận nơi, người trong làng cũng nhốn nháo ra nhìn, cả ngôi làng yên tĩnh bỗng rộn rã tiếng nói cười.
Thế nhưng mục đích quan trọng tới nơi này không ai là quên nhiệm vụ của mình, hàng đêm chúng đệ tử thay phiên nhau canh gác và lần này là Vy Vy.
Đi một mình trên con đường làng vắng lặng và cô đã bắt gặp rất nhiều linh hồn lang thang nhưng không ai dám tiến tới lại gần Vy Vy, họ không hại mình thì mình không hại họ đây vốn dĩ là châm ngôn sống của cô từ trước tới nay.
Thế nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ
Từ xa quan sát cô thấy một linh hồn gầy trơ xương, hai mắt như muốn lòi ra chạy hồng hộc tới, không biết do vô tình hay cố ý nên bà ta đã đụng phải Vy Vy đang đi tuần một mình.
Khi vô tình đụng phải Vy Vy thì một cánh tay của bà ta bỗng rơi ra, quá hoảng loạn mà chạy đi bà ta quên mất cầm lấy cánh tay mình.
Khá tò mò cũng như vật thì nên trả chủ cũ nên Vy Vy quyết định cầm cánh tay đã bốc mùi đó lên đuổi theo có ý nhằm trả lại.
Thấy có người đuổi theo bà linh hồn đó lại càng sợ hãi hơn, ba chân bốn cẳng chạy hết sức mình.
“Tha cho ta đi mà…”