Sư tôn Đông viện – cha Đường Nguyệt cùng các sư tôn viện khác bước ra từ hầm băng nơi đang nhốt Diệp phu nhân, vẻ mặt ai lấy đều rất tiều tụy có vẻ vừa rồi họ đã có những cuộc chiến không mất vui vẻ.
Linh Lung đợi sẵn ở ngoài vừa thấy cha Đường Nguyệt là cô vội vã chạy tới, thể trạng của Linh Lung lúc này thật sự rất rất yếu.
“Sư tôn… con có chuyện cần nói.”
Dù không hiểu chuyện gì nhưng tất cả mọi người đều nhìn Linh Lung một cách khó hiểu.
…
Vy Vy bước ra ngoài đại sảnh cô muốn về phòng nghỉ ngơi thì bất thình lình Tiểu Bạch ở đâu xuất hiện, tất nhiên gương mặt đó là của Tuấn Lãng.
“Sư huynh…sao huynh lại ở đây hù dọa người khác thế này?”
“Ta đâu có hù dọa nàng.” Tiểu Bạch lôi một cây kẹo đường ra trước mặt cô “Ta nghĩ nàng thích nên ta mua cho nàng này.”
Dù có ý muốn từ chối nhưng Tiểu Bạch đã nhanh tay nhanh chân rúi vào tay cô không để cô nhằm mở miệng từ chối.
“Vy Vy!!!” Linh Lung xuất hiện “Vy Vy ta có chuyện muốn nhờ muội.”
“Sao thế Linh Lung tỷ?”
Vy Vy vừa tiến lại tới chỗ Linh Lung thì tỷ ấy nhanh tay hơn giựt lấy cây kẹo đường đó vứt xuống đất, có ý rất rõ ràng để cho Tiểu Bạch nhìn thấy.
“Tỷ…???” Vy Vy khá ngạc nhiên với những hành động kỳ lạ của Linh Lung.
Tiểu Bạch chỉ đứng đó nhìn nụ cười dù vẫn ở trên môi nhưng chắc chắn cơ mặt đã cứng lại vì tức giận.
Chưa kịp hiểu ra Linh Lung đã vội vã kéo Vy Vy quay lại đại sảnh nơi Tuấn Lãng đang năm đó trước ánh mắt giết người của Tiểu Bạch.
“…” Đừng nói cô ta phát hiện ra điều gì.
…
Trương Bá đang nằm ăn dâu thì thấy Vy Vy quay lại cũng phải ngồi dậy “Ủa tưởng cô bảo về tắm rửa mà?”
Linh Lung bỗng quỳ xuống cầu xin Vy Vy, Vy Vy thì được phen hú vía “Vy Vy ta xin muội… xin muội cứu Tuấn Lãng…”
“Tỷ nói gì ta không hiểu?”
Đột nhiên Linh Lung bỗng thổ huyết, Trương Bá đành giúp một tay trị thương giúp Linh Lung “Sao???” anh nhìn Vy Vy vẻ mặt khá bất ngờ với thể trạng của Linh Lung hiện tại “Toàn bộ tu vi bị hủy…”
“Trương Bá huynh nói vậy là có ý gì?”
“Cô ta không thể thành tiên được nữa, tu vi tiêu tán thì có nghĩa làm người còn khó.”
“Linh Lung rốt cuộc ai hại tỷ thành thế này?”
Linh Lung lắc đầu “Không ai hại ta hết là ta tự làm.”
Lúc này Linh Lung mới nói ra suy đoán của bản thân cho hai người nghe và quá trình đi tìm lại công lý giúp Tuấn Lãng.
…
“Cô đã tới Hồn Quy Khư?” Trương Bá khá sốc khi nghe Linh Lung kể lại “Đến cả thần tiên hạ thế cũng không dám tới nơi đó vậy mà chỉ một tiểu tiên cấp thấp như cô mà cô cũng dám tới đó… cô không sợ chết à?”
“Nếu ta sợ chết thì ta đã không đứng đây nói với hai người.” Một lần nữa Linh Lung lại thổ huyết ra máu, cô ngồi sụp xuống đất nằm trong vòng tay của Vy Vy “Vy Vy ta biết thời gian của ta không còn nhiều vì thế ta mong muội phải giúp ta… Tiểu Bạch… Tiểu Bạch là bát vương gia người bị hoàng thất bỏ rơi lúc 10 tuổi, trong tâm hắn ta là một con quỷ dữ luôn bị sư tôn Đông viện kìm nén lại, ta biết bây giờ con quỷ đó đã xuất hiện…ta đã tới Đá Tam Sinh nên biết kiếp sau của muội … muội và hắn là duyên nợ từ kiếp này vì thế chỉ có muội mới có thể phá giải… muội phải giúp ta…” Dù có rất nhiều điều muốn rặn rò Vy Vy nhưng thể trạng của Linh Lung lúc này không hề cho phép điều đó, cô cứ thổ huyết mãi không ngừng
Trương Bá một bên lắc đầu vì sự dũng cảm cũng như một phần ngu dốt của Linh Lung “Tới Hồn Quy Khư và Đá Tam Sinh là hiểu rồi… thế này thì chỉ trong khắc nữa là Linh Lung sẽ trở về cát bụi thôi.”
“Trương Bá anh là thần tiên chẳng lẽ thể giúp được Linh Lung chuyện gì sao?” Vy Vy cố gắng tìm kiếm cọng rơm cứu mạng cho Linh Lung nhưng đáp lại chỉ nhận được sự lắc đầu đầy tiếc nuối của Trương Bá.
“Đưa…đưa ta tới chỗ Tuấn Lãng…” Linh Lung dùng toàn bộ sức lực cuối cùng chỉ về hướng Tuấn Lãng đang nằm.
Linh Lung cầm chặt lấy đôi bàn tay của Tuấn Lãng nhìn anh với ánh mắt tiếc nuối “Xin lỗi huynh…xin lỗi vì ta đã thất hứa…không thể làm nương tử kết tóc của huynh…”
Cứ như vậy lại một lần nữa chính mắt Vy Vy nhìn thấy người thân quen của mình biến mất trong cõi đời.
Dù là Linh Lung hay Tiểu Đào thì bản thân cô cũng không thể giúp được gì.
Đắm chìm trong không khí đau thương nên Vy Vy và Trương Bá không nhận ra còn có một ánh mắt khác đang đứng trong đó nhìn ra.
Tiếng xe kẽo kẹt năn bánh rời đi.
…
Tiểu Bạch ngồi ngẩn ngơ một mình nhìn ngắm cảnh trời đổ tuyết, nhiệt độ bên ngoài đã rơi xuống âm độ nhưng dường như cái lạnh của thời tiết không lạnh bằng sự buốt giá trong con tim anh bây giờ.
Diệp Hắc đẩy bánh xe hớt hải chạy tới “Tuấn Lãng…Tuấn Lãng mau tới đại sảnh… Tiểu Bạch tỉnh lại rồi…”
Vừa nghe báo thế Tiểu Bạch vội vã chạy đi không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa.
Diệp Hắc thì luôn dõi theo ánh mắt trông chờ nhìn Tiểu Bạch, trên khóe miệng có chút ý cười, nhân lúc Tiểu Bạch không để ý Diệp Hắc có ném thứ gì đó vào người anh, hình như nó là yêu thuật?
Nhưng tại sao Diệp Hắc lại biết yêu thuật? Chẳng phải là mẹ anh mới là người sử dụng yêu thuật sao?
“…” Đúng là ngu ngốc