Bất thình lình Tuấn Lãng ở đâu xuất hiện, ánh mắt anh từ sắc lạnh bỗng thay đổi hiền dịu khi tiến tới chỗ Vy Vy.
“Vy Vy sao nàng còn ở đây? Ta tới đón nàng tới đại sảnh chúng ta đi thôi…” Tuấn Lãng vội kéo lấy Vy Vy đứng dậy định đưa cô rời khỏi đây thật nhanh thì…
“Sư huynh…” Vy Vy vội gạt tay anh ra, cô muốn tạo một khoảng cách với anh.
“Sao thế?”
Nhìn vào đôi bàn tay trống của mình, Tuấn Lãng cố gắng gượng cười một cách công nghiệp.
“Bây giờ ta muốn ở cạnh Diệp Hắc, huynh tới đại sảnh trước đi, nếu có chuyện gì gấp thì tới báo cho ta là được.”
Nói xong cô vội đẩy xe Diệp Hắc vào phòng nghỉ ngơi, để mặc Tuấn Lãng đứng lạnh lẽo ở đó.
“…” Tại sao? Tại sao ta đã có gương mặt này mà nàng không thích ta???
Chính xác người đang đứng ở sân vườn đó chính là Tiểu Bạch mang trong mình gương mặt của Tuấn Lãng, còn Tuấn Lãng thực sự thì không biết đang ở nơi đâu, có thể là đã bị nhốt lại hoặc… đáng sợ hơn thì có lẽ đã chết.
Lặng ngồi trong phòng Diệp Hắc Vy Vy chỉ biết đăm chiêu nhìn thật xa, cô đang suy nghĩ rằng bản thân làm vậy có tốt hay không.
Dù sao Linh Lung và Tuấn Lãng cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, hai người họ tâm đầu ý hợp, bởi vậy nếu cô xen vào chuyện tình đó thì chẳng phải cô là kẻ khốn nạn hay sao.
Cô không muốn bị coi là tiểu tam trong cái thế giới vốn không thuộc về mình.
Diệp Hắc biết chắc chắn cô có tâm sự anh cũng chỉ biết im lặng rót trà cho cô, hai người cứ thế mà ngồi đó giết thời gian, mỗi người đều đang ở trong suy nghĩ của mình.
…
Vy Vy và Diệp Hắc dùng bữa với nhau, đồ ăn mặc dù rất ngon rất đa dạng phong phú nhưng cô chẳng có chút hứng thú gì.
Đồ ăn đưa lên miệng thì cũng phải hạ xuống vì không cảm nhận được vị ngon.
Phá vỡ bầu không khí buồn tẻ này Diệp Hắc cất tiếng hỏi cô “Muội có biết mẫu thân ta ở đâu không?”
Cô cũng chỉ biết lắc đầu “Từ khi Tuấn Lãng sư huynh dẫn đi là ta cũng không biết gì nữa, huynh đừng lo ta sẽ đi thám thính giúp huynh.”
“Ừm được.” Anh gắp đồ ăn vào bát cho cô “Muội hãy ăn nhiều vào.”
Quả thật lúc này cô chỉ muốn biến mất khỏi nơi này, trở về hiện tại thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà bản thân cô không thể tìm thấy con đường trở về mặc dù bản thân đã lĩnh hội được rất nhiều thứ ở kiếp này.
Chán nản nên cô đi dạo một mình ở vườn hoa, nơi này phủ trắng xóa bởi tuyết. Ở Đông viện này có lẽ chẳng bao giờ thấy được cảnh tượng mùa xuân, cây cối đâm trồi nảy lộc.
“Vy Vy có chuyện lớn rồi!!!”
Linh Lung hớt hoảng chạy tới thông báo cho cô về tình hình lúc tập trung ở đại sảnh.
“Đường Nguyệt chết rồi.”
“Chết? Tại sao lại chết?”
Chính Linh Lung cũng thắc mắc “Ta cũng không biết nữa sư tôn chỉ bảo là Đường Nguyệt vô tình sảy chân chết ở hầm thuốc thôi.” Linh Lung nói tiếp “Mà còn nữa Tuấn Lãng lạ lắm huynh ấy không thay đổi rồi.”
Về chuyện Đường Nguyệt quả thật khiến Vy Vy phải sốc nhưng còn về Tuấn Lãng thì chuyện này cô cũng đã từng chứng kiến.
Linh Lung tâm sự kể nể cho cô nghe “Hôm nay khi đưa Diệp phu nhân kia về ta đã có ý muốn giúp huynh ấy mà huynh ấy dám bơ ta. Ta có làm chút bánh hoa quế huynh ấy thích ăn nhất mà huynh ấy không ăn nói là không thích ngọt. Vy Vy muội xem có thể nói chuyện với Tuấn Lãng giúp ta được không? Nếu ta làm sai hay huynh ấy không hài lòng thì bảo huynh ấy nói ra, ta chắc chắn sẽ thay đổi.”
“Chuyện này…chuyện này là chuyện của hai người, muội xen vào có vẻ không thích hợp.”
Dù đã cố ý lé tránh nhưng Linh Lung không hề muốn buông tha cho Vy Vy “Vy Vy à ngoài ta ra thì muội là người đầu tiên mà ta thấy huynh ấy giúp đỡ tận tình đó ta chưa từng thấy hình ảnh này trước đây, nên ta tin rằng chỉ cần muội nói chuyện với huynh ấy thì chắc chắn huynh ấy sẽ nói ra nguyên nhân.”
Sự nhờ vả này thật sự quá sức với Vy Vy.
“Không cần phiền phức như vậy đâu!”
Tuấn Lãng đi tới ôm chặt lấy cánh tay của Vy Vy trước sự ngỡ ngàng của Linh Lung tỷ tỷ.
“Sư tôn đã đồng ý cho ta là Vy Vy thành thân rồi.”
“Hả???”
“…”
Linh Lung túm chặt lấy tay Tuấn Lãng ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu “Huynh nói đùa gì vậy? Thành thân với Vy Vy?”
“Ta không thích cô, người ta thích là Vy Vy. Nương tử ta muốn cũng là Vy Vy.”
Linh Lung định giơ tay lên đánh Tuấn Lãng thì Vy Vy nhanh tay nhanh mắt giáng cho anh một phát thật mạnh.
Dù mặt đau rát nhưng Tuấn Lãng vẫn nhìn Vy Vy một cách yêu thương chiều chuộng “Sao thế? Nàng có thể đánh tiếp nếu nàng thích…”
Tất nhiên không phụ lòng Tuấn Lãng, Vy Vy đánh anh thêm hai phát nữa.
Trên gương mặt tinh xảo đó hằn rõ năm ngón tay đỏ chót trên mặt, dẫu thế ánh mắt tràn ngập tình yêu đó vẫn không thay đổi.
“Anh bị điên à? Chẳng phải anh và Linh Lung là một cặp sao? Ở trên dưới Trạch An Viên này ai chẳng biết chuyện của hai người, sao anh ở đây nói sằng bậy vậy hả?” Vy Vy chất vấn sự điên rồ của anh.
*Do quá tức giận với thái độ nhởn nhơ của Tuấn Lãng nên Vy Vy đã dùng từ hiện đại là từ “Anh” so với từ “Huynh”
“Tiểu Bạch nói nàng thích ta!”