Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 130: Di chứng của cổ độc




Trong mộng, đôi lông mày của Mộ Dung Thất Thất dãn ra, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp. Nhìn thấy nữ tử mình ngày nhớ đêm mong, Phượng Thương khẽ mỉm cười, đưa tay vén lên tóc trên trán nàng. Mộ Dung Thất Thấtgiấc ngủ rất sâu, không hề nhận thấy được bên cạnh có người. Phượng Thương dời tầm mắt đi xuống, rơi xuống cái bụng khẽ nhô lên của Mộ Dung Thất Thất.



Bởi vì trời nóng, Mộ Dung Thất Thất chỉ mặc mỗi một quần áo thật mỏng, lúc này nàng ngủ, bụng vừa lúc nhô lên, theo góc độ Phượng Thương nhìn thấy, bụng Mộ Dung Thất Thất cong lên không lớn không nhỏ.



Lúc hắn rời đi, vóc người nàng yểu điệu, bây giờ trở về , con của bọn hắn đang dần dần lớn lên trong bụng nàng.



Phượng Thương lặng lẽ lên giường, nằm ở sau lưng Mộ Dung Thất Thất. Đưa tay, ôm nàng từ sau lưng, bàn tay to bao phủ ở trên bụng của nàng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Cái loại cảm giác thỏa mãn, từ ngón tay, truyền đến tim hắn.



“A. . . . . .” Mộ Dung Thất Thất xoay xoay người, tìm một tư thế thoải mái, lần nữa ngủ. Tư thế hai người cực kỳ giống hai chiếc đũa dính chặt bên nhau, Phượng Thương nhẹ nhàng hôn bên tai Mộ Dung Thất Thất.



Một đường chạy thẳng, Phượng Thương đã thật lâu cũng chưa từng chợp mắt. Lúc này, ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, tất cả căng thẳng toàn bộ tan biến. Ôm thê nhi, cùng nhau tiến vào mộng đẹp.



Lúc Mộ Dung Thất Thất tỉnh, mới nhận thấy được có chút khác thường, nhìn lại, trên bụng mình có thêm một bàn tay.



Chỉ thoáng nhìn, Mộ Dung Thất Thất đã nhận ra là tay Phượng Thương. Quay đầu lại, Phượng Thương đang dán mặt vào sau gáy của nàng. Đã thật lâu nàng không nhìn thấy Phượng Thương, lúc này, vẻ mặt Phượng Thương mỏi mệt, dưới cằm có một tầng râu ngắn.



Nhìn bộ dáng của hắn, có lẽ lâu lắm rồi chưa được ngủ, Mộ Dung Thất Thất cẩn thận xoay người, mặt đối mặt nhìn Phượng Thương, tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt gầy gò của hắn, cho đến thời điểm chạm vào râu, Mộ Dung Thất Thất mới xác định, hiện tại Phượng Thương đang ở trước mặt nàng.



Thật tốt! Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng cười một tiếng, dụi dụi về phía trước, cái miệng nhỏ nhắn in lên trên môi Phượng Thương một nụ hôn.



Đang lúc Mộ Dung Thất Thất chuẩn bị rời đi, Phượng Thương mở mắt ra, cặp mắt phượng yêu nghiệt kia nhìn Mộ Dung Thất Thất chăn chú, liên tục phóng điện, khiến cho Mộ Dung Thất Thấtcó chút không chống đỡ được, không đầy một lát trên mặt lại bắt đầu nóng rần lên, “Chàng đã tỉnh, trở về lúc nào ——”



Ngoài miệng nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất lại dần lui về sau. Trong mắt Phượng Thương viết rõ nùng tình mật ý, cộng thêm dục vọng nóng rực, khiến tim Mộ Dung Thất ThấtTâm đập “thình thịch” liên hồi.



Mộ Dung Thất Thất lui lại, lại bị Phượng Thương bắt lấy, áp sát nàng vào thân thể hắn, “Khanh Khanh, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước thế kia,không phải là hôn a!”



Không đợi Mộ Dung Thất Thất hiểu được, khuôn mặt anh tuấn của Phượng Thương dần phóng đại trước mặt Mộ Dung Thất Thất, sau đó một vật ôn nhuận mềm mại, bao phủ ở trên môi của nàng, đồng thời đầu lưỡi của hắn cạy mở răng nàng, đi vào thăm dò. Mộ Dung Thất Thất quên mất nên làm gì, hé môi, lưỡi của hắn trực tiếp qua răng ngọc của nàng, dây dưa với cái lưỡi đinh hương bên trong.



“Ưm. . . . . .” Mộ Dung Thất Thất cả người mềm yếu, dán chặt trong ngực Phượng Thương, tay của hắn, thăm dò vào trong áo đơn, dọc theo xương cột sống nàng, hướng về phía trước. Cái loại cảm giác tê dại này này, dọc theo sống lưng nàng, bắt đầu lan tràn. Chờ hắn đặt trên ngực nàng, thân thể của nàng khẽ run lên.



“Thương. . . . . .”



“Khanh Khanh, nhớ ta không?” Cảm giác được nữ tử trong ngực dần xụi lơ, Phượng Thương quyến luyến không rời khỏi môi của nàng.”Ta nhớ nàng đến không chịu nổi ——”



Đối mặt ánh mắt đưa tình của Phượng Thương, đáy mắt Mộ Dung Thất Thất ẩn chứa ý xuân, đôi môi của nàng bởi vì nụ hôn nóng bỏng mới vừa rồi , trở nên đỏ sẫm như máu, tựa như nhẹ nhàng đụng vào, sẽ có thể nhỏ ra máu.



Mộ Dung Thất Thất không nói lời nào, Phượng Thương không chịu bỏ qua. Ngón tay vây quanh phía trước, nắm được nơi nào đó, trêu chọc:”Nói a, Khanh Khanh, nàng không có nhớ ta không?”



“Nhớ. . . . . . Thương, đừng. . . . . . Sáng rồi . . . . . .” Tay Phượng Thương xoa khắp nơi, khiến cho da thịt Mộ Dung Thất Thất từ khuôn mặt nhỏ nhắn, đên phần cổ đếu nhiễm màu hồng. Phượng Thương nghĩ gì, nàng sao không biết. Phía dưới, hắn đã áp vào nàng, cái loại nóng bỏng này, Mộ Dung Thất Thất không cần đoán, cũng biết là cái gì.



“Khanh Khanh ——” Môi Phượng Thương tiến tới bên tai Mộ Dung Thất Thất, nói ra khát vọng của hắn: “Tấn Mặc nói, hiện tại vị trí bào thai trong bụng nàng đã ổn định, chúng ta có thể thân mật, chỉ cần kiềm chế lực đạo, sẽ không tổn thương cục cưng .”



Lời tâm tình nóng bỏng như vậy phá ra từ trong miệng Phượng Thương, khiến tim Mộ Dung Thất Thất đập càng thêm dồn dập. Thấy Phượng Thương muốn cỡi bỏ áo đơn của nàng, nàng vội vàng đưa tay ngăn trở.”Hiện tại bụng ta như vậy. . . . . . không đẹp. . . . . .”



Thì ra là, nàng cự tuyệt bởi vì cái này!



Phượng Thương dừng lại hành động trong tay, hôn lên trán Mộ Dung Thất Thất .”Ai nói Khanh Khanh của ta xấu chứ? Khanh Khanh của ta là nữ nhân đẹp nhất! Bất kể là từ lúc nào, cũng là đẹp nhất! Huống chi, Khanh Khanh hiện tại cũng là do một tay ta tạo nên, ta cũng vậy phải chịu trách nhiệm a!”



Phượng Thương thương tiếc vuốt ve lên bụng Mộ Dung Thất Thất, “Bản thân ta cảm thấy, nàng như vậy lại đặc biệt mê người.” Lúc Phượng Thương nói chuyện, bụng Mộ Dung Thất Thất đột nhiên động, khiến cho Phượng Thương sửng sốt, giật mình ở nơi đó.



Thấy Phượng Thươngnhư vậy, Mộ Dung Thất Thất “phì ——” một tiếng bật cười. “Cục cưng biết phụ thân trở lại, đang chào hỏi chàng đấy!”



Mộ Dung Thất Thấ tnói như vậy, khiến Phượng Thương mừng rỡ đến có chút ngu ngơ: “Khanh Khanh, nàng nói, đây là cục cưng của chúng ta động?”



“Đúng a! Hơn bốn tháng, hiện tại đã có thể cảm giác được máy thai rồi!” Mộ Dung Thất Thất lôi kéo tay Phượng Thương, dạy hắn cảm thụ thai. Quả nhiên, không đầy một lát, lòng bàn tay Phượng Thương lại truyền tới này cảm giác đặc biệt, giống như là động phải con cá nghịch trong nước.



“Ta cảm giác được! Ta cảm thấy!” Phượng Thương vui mừng kêu ra tiếng , “Con đang chào hỏi ta! Con biết ta là phụ thân!”



“Ừ!” Mộ Dung Thất Thấ tôn nhu gật đầu:”Đây đại khái chính là cái gọi là huyết mạch tương thân sao!”



“Cám ơn nàng, Khanh Khanh ——” Phượng Thương kích động, ôm Mộ Dung Thất Thất thật chặt, môi của hắn đặt lên tóc đen của nàng, trong miệng thì thầmL”Cám ơn nàng! Khanh Khanh! Cám ơn nàng cho ta một gia đình, cám ơn nàng sanh con dưỡng cái cho ta, cám ơn nàng phụng bồi ta ——”



Người nam nhân này, ở thời điểm đối mặt với Mộ Dung Thất Thất, luôn luôn mang một tâm trạng biết ơn. Lúc này, hài tử trong bụng Mộ Dung Thất Thất tựa hồ cũng cảm nhận được tình yêu thương bao la của cha mẹ, bắt đầu chậm rãi động động từng hồi, giống như phối hợp với cha mẹ.



Chờ Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ra khỏi phòng, mặt trời đã lên cao.



Mộ Dung Thất Thất cầm lấy lưỡi dao, cẩn thận từng chút cạo râu cho Phượng Thương, không đầy một lát, một nam tử yêu nghiệt dị thường hiện ra trong tay Mộ Dung Thất Thất.



“Cạo hết chòm râu, đẹp mắt! Trẻ tuổi, đẹp trai!” Mộ Dung Thất Thất cầm khăn ướt lau cho Phượng Thương, xóa sạch râu ria của phượng thương.





“Xem ra, Khanh Khanh là một người yêu cái đẹp! Ta đây chắc phải luôn luôn chú ý đến hình tượng nhỉ?”



“Đó là tự nhiên! Lão công anh tuấn tiêu sái như vậy, dẫn ra ngoài cũng tăng mặt mũi a!”



Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đàm tiếu từ trong phòng đi ra, ngoài cửa, Tô Mi, Tố Nguyệt cùng Nạp Lan Tín đã đợi được một lúc, nhìn thấy Phượng Thương, tất cả mọi người cung kính hành lễ, Phượng Thương gật đầu, dẫn Mộ Dung Thất Thất đi dùng bữa sáng.



“Thương, sao chàng trở lại đây?”



“Lo lắng cho nàng! Chỉ dùng một trăm người chống lại năm ngàn người, nàng có biết làm vậy sẽ khiến người khác lo lắng hay không?”



Thì ra là Phượng Thương đã sắp xếp xong xuôi chiến sự, đặc biệt trở lại xem Mộ Dung Thất Thất. Kết quả trên đường đến nhận được tin của Nạp Lan Tín truyền đi, thế mới biết Dân Châu thành bị vây công, lập tức thúc ngựa không ngừng vó đi gấp trở về. Không nghĩ tới thời điểm hắn chạy tới, Mộ Dung Thất Thất đã xử lý tốt hết thảy.



“Ta làm sao có thể sảy ra chuyện gì được chứ!” Mộ Dung Thất Thất cười, lại bị Phượng Thương véo cái mũi của nàng, “Biết Khanh Khanh thông minh, nhưng ta đây vẫn lo lắng, sợ hãi hồi lâu!”



“Thật xin lỗi! Lần sau ta nhất định chú ý! Lại nói, năm ngàn người kia không phải đã là bị hù dọa chạy đi sao. . . . . .”



“Nàng nha ——”



Phượng Thương sẽ không nói cho Mộ Dung Thất Thất, hắn biết có người đánh chủ ý với Mộ Dung Thất Thất, không nhịn được tức giận phái Ưng kỵ quân vây đánh Điền Chí Tân. Hiện tại, năm ngàn người kia hẳn đã đi gặp Diêm Vương rồi. Dám động đến thê nhi hắn, sẽ phải thừa nhận sự phẫn nộ của hắn.



Sau khi dùng xong bữa sáng, Mộ Dung Thất Thất tựa vào trong ngực Phượng Thương, “Làm sao đột nhiên trở lại? Có phải hay không có chuyện?” Mặc dù mới vừa rồi Phượng Thương giải thích nguyên nhân, nhưng Mộ Dung Thất Thấtcũng không quá tin tưởng. Dựa theo tính cách Phượng Thương, nhất định sẽ cố đoạt được Đông Lỗ quốc. Hiện tại đột nhiên trở lại, nhất định là có chuyện phát sinh.




“Khanh Khanh, ta muốn đi Bồng Lai đảo!”



Phượng Thương đột nhiên muốn đi Bồng Lai đảo, khiến cho Mộ Dung Thất Thất có chút giật mình, nàng lập tức ngồi dậy nhìn Phượng Thương, “Không phải nói chờ sau khi chiến tranh kết thúc thì đi sao? Có phải hay không Vong tình đã phát tác?”



Đối mặt với ánh mắt trong trẻo của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương nhẹ gật đầu, cũng không giấu giếm chuyện của mình, “Ta cũng không biết là đã phát tác hay chưa, chẳng qua về quá khứ chúng ta, rất nhiều chuyện, ta không nghĩ ra. . . . . . Khanh Khanh, ta có chút sợ, sợ ta thật quên mất nàng. . . . . .”



Phượng Thương nói như vậy, tỏ vẻ vấn đề đã có chút nghiêm trọng. Xem ra, trước thời gian mà Già Lam đã giới hạn, bọn họ phải đến Bồng Lai đảo đi một chuyến.



“Ta sẽ không để cho chàng quên ta! Nếu chàng là dám quên mất ta, vậy hãy coi chừng” Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười, che dấu lo âu trong lòng nàng “Vậy chúng ta khởi hành đi, để ta sai người mang Già Lam cùng Kim Vũ đến!”



“Bọn họ đang trên đường, có thể hai ngày này đến đây.”



Phượng Thương nói như vậy, cho thấy hắn an bài xong xuôi được một thời gian rồi, cũng biểu thị, Vong tình đã phát tác được một thời gian. Tại sao lại phát tác sớm? Không phải là còn chưa tới thời gian sao?



Đến lúc Già Lam bị Cát Tường trói đến Dân Châu thành, chuyện đầu tiên Cát Tường làm chính là dẫn Già Lam đến tới trước mặt Phượng Thương kiểm tra.



“Vong tình trên người ngươi phát tác!” Già Lam rất là kinh ngạc, “Tại sao có thể như vậy?”



“Rốt cuộc tại sao?” Mộ Dung Thất Thất sốt ruột nhìn Già Lam.”Vong tình có ảnh hưởng nào khác với chàng hay không?”



“Ta không biết, ta thật không biết, những thứ này phải hỏi sư phụ ta mới được!”



“Tốt! Vậy chúng ta đi Bồng Lai đảo! Ngươi dẫn đường!”



Không đợi Già Lam nói thêm, Mộ Dung Thất Thất an bài xong xuôi mọi chuyện. Về phần chiến sự Đông Lỗ quốc, Phượng Thương ủy thác cho Nạp Lan Tín, hắn đã đi theo Phượng Thương nhiều năm, là trợ thủ đắc lực được Phượng Thương tín nhiệm nhất. Lần này đi Bồng Lai đảo, Phượng Thương mang theo Tấn Mặc, bên cạnh Mộ Dung Thất Thất như cũ là Tô Mi cùng Tố Nguyệt, hơn nữa còn có hai người Già Lam cùng Kim Vũ , bảy người chạy tới bờ biển, đã là nửa tháng sau.



“Như thế nào?” Phượng Thương đỡ Mộ Dung Thất Thất, bụng của nàng hiện tại lại lớn hơn nhiều. Phượng Thương vốn muốn để cho Mộ Dung Thất Thất ở lại Đông Lỗ quốc, nhưng nàng không yên lòng, cố ý muốn cùng tới đây, cho nên lộ trình chậm hơn rất nhiều.



“Ta không sao! Cục cưng thật biết điều!”



Đi Bồng Lai đảo ít nhất phải hơn nửa tháng đường thủy, cho nên trên thuyền lớn, đã chuẩn bị xong đầy đủ nước ngọt cùng thức ăn cho một tháng.



“Nạp Lan, chuyện của Đông Lỗ quốc đành làm phiền ngươi!”



“Vương gia yên tâm! Chờ ngài cùng Vương Phi trở lại, Đông Lỗ quốc đã không còn tồn tại!”



Nạp Lan Tín rời đi, Phượng Thương đi lên thuyền lớn, đứng ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất.”Lái thuyền đi!” Người cầm lái ký hiệu vang lên, thuyền lớn chậm rãi chạy nhanh xuất cảng.



Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng là lần đầu tiên ngồi thuyền, trên biển sóng gió lớn, hai người có chút không thích ứng, say tàu thật lâu. May mà có Tấn Mặc đi theo, căn cứ thân thể của các nàng điều chế liễu một chút thuốc, không tới hai ngày, hai người đã thích ứng với cuộc sống trên biển.



Mộ Dung Thất Thất không say tàu như tưởng tượng, ngược lại mỗi ngày đều hăng hái bừng bừng, lôi kéo Phượng Thương câu cá.



“Vương gia, đây là thuốc mới nhất.” Thừa dịp Mộ Dung Thất Thất ngồi ở mũi thuyền nghỉ ngơi, Tấn Mặc kín đáo đưa cho Phượng Thương một bình nhỏ, “Một ngày một, không có thể ăn quá nhiều.”



“Ta biết.” Phượng Thương cất bình nhỏ vào trong ngực.




“Vương gia, người không có ý định nói cho công chúa sao? Nàng cũng rất giỏi trong chuyện này, nói không chừng có thể giúp ngài!” Tấn Mặc có chút lo lắng cho Phượng Thương, “Vương gia, hãy tìm cơ hội nói với công chúa!”



“Không muốn khiến nàng lo lắng!”



Lúc nói lời này, Phượng Thương hai tay khẽ lay động, hắn cắn môi, mạnh mẽ khắc chế một hồi run rẩy.



Từ khi ở bên sông Hồng, loại run rẩy này đã kéo dài hơn ba tháng. Mỗi ngày đều đúng giờ mà phát tác, thời gian càng lúc càng lâu. Trước kia chẳng qua run chỉ chút ít, hiện tại thời điểm phát tác hắn đã không cách nào cầm cố, chỉ sợ một cái chén cũng không thể cầm được.



“Vương gia, công chúa và ta cùng học từ một danh sư, kỹ thuật của công chúa cao hơn ta một bậc! Sớm một chút nói cho công chúa, đối với ngươi cũng có chỗ tốt a!”



“Vô dụng !” Phượng Thương bất đắc dĩ cười cười, “Ngươi không phải nói, đây là di chứng của cổ độc sao sao! Cổ độc chuyển qua thân thể Khanh Khanh, không có cổ độc khắc chế, thai độc bắt đầu tùy ý làm bậy. Thai độc chỉ có Bồng Lai đảo mới có giải dược, Khanh Khanh cũng không còn biện pháp !”



Thấy Phượng Thương quật cường như vậy, Tấn Mặc thở dài.”Vương gia, lúc trước ta đã nói, giữa phu thê, quý ở thẳng thắng. Mặc dù điểm xuất phát của ngươi có thể tốt, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, công chúa muốn gì chứ? Ngươi đang ở đây ốm đau, nàng lại không biết, đến lúc đó nàng sẽ đau lòng cỡ nào, thương tâm cỡ nào?”



Tấn Mặc nói một hơi nhiều như vậy, khiến cho Phượng Thương có chút “nhìn với cặp mắt khác xưa”: “Tấn Mặc, không nghĩ tới ngươi đối với chuyện tình cảm hiểu được nhiều như vậy! Không biết đấy a!”



“Vương gia, ngươi đừng giễu cợt ta, công chúa đã tới ——”



Tấn Mặc vừa dứt lời, Mộ Dung Thất Thất đã đứng ở sau lưng Phượng Thương, “Thương, sư huynh, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”



“Chúng ta ở đánh cuộc đây! Tấn Mặc nói ta hôm nay câu không được cá, ta nói ta nhất định có thể câu lên một con cá lớn cho ngươi bổ thân thể, Tấn Mặc không tin, chúng ta cũng chỉ phải đánh cuộc!”



“A? Đánh cuộc? Tốt! Không biết có cái gì làm tiền đánh cuộc?” Mộ Dung Thất Thất hài hước nhìn Tấn Mặc, “Sư huynh, nếu là đánh cuộc, cần phải lấy ra thứ tốt, nếu không, sẽ quá keo kiệt đi.”



Đây đối với vợ chồng một xướng một họa, Tấn Mặc chỉ có thể cười khổ, “Như vậy đi! Nếu như ta thua, ta liền nói cho ngươi biết một bí mật về Vương gia, nếu như ta thắng, Vương gia sẽ phải đáp ứng ta một chuyện.”



Tấn Mặc nói như vậy, Phượng Thương cũng biết hắn ở”chơi kịp” . Bất kể hắn thua hay là thắng, Tấn Mặc cũng sẽ nói chuyện di chứng về cổ độc ủa hắn cho Mộ Dung Thất Thất. Hiện tại nàng đang đang thai, nếu vì chuyện của hắn mà lo lắng hãi hùng, thương tổn mình và thai nhi, thật nên như thế nào cho phải?



“Tấn Mặc, không bằng đổi lại đánh cuộc! Nếu như ngươi thua, hãy nhảy đến trong biển cho cá ăn, nếu như ta thua, ta nhảy vào. Như thế nào?”



Phượng Thương rõ ràng không để Tấn Mặc nói cho Mộ Dung Thất Thất, nhưng trách nhiệm của Tấn Mặc chính là chiếu cố cho Phượng Thương, lúc này không chịu thỏa hiệp, trong lúc nhất thời, hai người bắt đầu trao đổi ánh mắt, gạt Mộ Dung Thất Thất sang một bên.



“Ta nói, có phải các người có bí mật gì không a?”



Mộ Dung Thất Thấtđã sớm nhìn thấu hai người nam nhân này có chút quỷ dị, hai người hiện tại như đang “đong đầy tình ý”, “liếc mắt đưa tình”, khiến cho Mộ Dung Thất Thất lại càng hoài nghi. Tiến lên một bước, Mộ Dung Thất Thất tác Tấn Mặc cùng Phượng Thương ra.



“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Mộ Dung Thất Thất ôm vai, ưỡn bụng nhìn Phượng Thương, muốn từ khuôn mặt tuấn dật tìm được chút dấu vết.



“Không có chuyện gì ——” Phượng Thương tà mị cười một tiếng, ôm eo Mộ Dung Thất Thất , lại bị nàng đẩy tránh ra.



“Sư huynh, ngươi nói! Thương có cái gì bí mật giấu ta?” Không tìm được đáp án từ Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất trực tiếp quay sang Tấn Mặc.



Phượng Thương ở sau lưng Tấn Mặc ra dấu “câm miệng”, Tấn Mặc mặc dù muốn nói, nhưng Phượng Thương là chủ tử của hắn, hắn không thể làm trái với ý nguyện, chỉ có thể cười giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, “Sư muội, ta chỉ nói giỡn ! Vương gia có thể có bí mật gì a! Cách làm người của hắn muội còn không rõ ràng sao?”




“Phải không?”



Hai người này tựa hồ thông đồng một phe, hòa hợp như vâyk, Mộ Dung Thất Thất muốn tìm ra nguyên nhân, không ai phối hợp, cũng không từ thủ đoạn.



“Khanh Khanh, , ngồi bên này! Uống nước ——” Phượng Thương đỡ Mộ Dung Thất Thấtngồi xuống, đưa tay rót nước. Đang lúc hắn nâng chung trà lên, tay đột nhiên run rẩy .”Bịch ——” chén trà rớt tại trên bong thuyền, vỡ thành vài miếng.



Sắc mặt Phượng Thương trắng nhợt, sau đó đưa tay giấu ở trong tay áo.”Ha ha, sóng gió ghê gớm thật. . . . . .” Phượng Thương cười đến ôn nhu.



“Căn bản cũng không có sóng gió!” Hành động bất thường của Phượng Thương, bị Mộ Dung Thất Thất nhạy cảm nhận ra, nàng đứng lên đi tới bên cạnh Phượng Thương, đưa tay bắt tay của hắn, lại bị Phượng Thương né tránh.



“Không bị phỏng, nàng không cần lo lắng.” Phượng Thương lui về sau một bước, còn không có lui bước thứ hai, Mộ Dung Thất Thấ ttrực tiếp nổi dóa, “Đứng lại cho lão nương! Đưa tay đây ra!”



Mọi người vốn quen nhìn bộ dáng ôn nhu của Mộ Dung Thất Thất, bị một tiếng “sư tử hống” bất ngờ của nàng dọa cho hoảng sợ, ngay cả Phượng Thương, cũng trực tiếp đứng lại tại chỗ. Mộ Dung Thất Thất cất bước tiến lên, một phát bắt được tay Phượng Thương. Khiến cánh tay đang run rẩy trong tay áo Phượng Thương lộ ra, Mộ Dung Thất Thất trong lòng cả kinh, “Đây là xảy ra chuyện gì?”



Mộ Dung Thất Thất theo thói quen đặt ngón tay lên mạch Phượng Thương .



“Không có chuyện gì, Khanh Khanh, Tấn Mặc đã chế thuốc. . . . . .”



“Chàng câm miệng cho ta!” Mộ Dung Thất Thất thét lớn một tiếng, Phượng Thương biết, lần này nàng thật sự giận. Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương lần đầu tiên ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, giống như con nít làm sai chuyện, không nhúc nhích chờ “giáo huấn” .



“Chuyện khi nào?”



Kiểm tra xong một cái tay, Mộ Dung Thất Thấtđổi lại cánh tay khác.




“Lần đầu tiên nhìn thấy Di Sa thời thì bắt đầu. . . . . .”



“Lâu như vậy?” Mộ Dung Thất Thất cau mày, chờ sau khi kiểm tra. Mộ Dung Thất Thất chuyển hướng tấn Mặc, “Sư huynh, ý kiến của ngươi là gì?”



“Ta nghĩ, hẳn là di chứng của cổ độc. Mặc dù cổ độc đã bị chuyển sang bên trong cơ thể nàng, nhưng không có cổ độc ngăn chặn, thai độc lại bắt đầu tùy ý làm bậy . Đây cũng là nguyên nhân Vong tình của Vương gia phát tác trước thời gian, là nguyên nhân khiến hắn mất trí nhớ.”



Ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, cũng gần như giống với Tấn Mặc, cầm thuốc Tấn Mặc điều chế cho Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất đặt ở dưới mũi hít hà, chuẩn bị tự mình nếm thử, bị Phượng Thương cùng Tấn Mặc đồng thời ngăn lại, Mộ Dung Thất Thất lúc này mới nhớ tới mình có bầu, không thể tùy tiện thử thuốc thí nghiệm, dứt khoát cùng Tấn Mặc đứng bên cạnh bắt đầu thảo luận bệnh tình của Phượng Thương .



Nhìn Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc nghị luận đến “khí thế ngất trời” , hoàn toàn không để ý tới mình, trong lòng Phượng Thương có chút khổ sở. Xem ra, hắn thật làm sai rồi, lần này hắn thật đắc tội Mộ Dung Thất Thất rồi!



Chờ Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc thảo luận xong, Tấn Mặc vui rạo rực đứng lên, “Sư muội, muôi nói hai loại thuốc, ta đi cộng thêm!” Được phương thuốc, Tấn Mặc như nhặt được chí bảo, bỏ lại Phượng Thương, vội vã xuống khoang thuyền chế biến thuốc mới.



Khó khăn mới có thời gian, Phượng Thương đi tới bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, chậm rãi ngồi xổm xuống, “Khanh Khanh, chuyện nàym ta không cố ý gạt nàng! Thật xin lỗi!”



“Hừ! Quyết định của Nhiếp chính vương, ta sao dám chất vấn a! Đại khái nhiếp chính vương xem ta là người ngoài, đứa con ta đang mang trong bụng cũng là người ngoài, cho nên chuyện của ngươi không cần chúng ta nhúng tay, ngươi cũng không cần ta quan tâm, ngươi và ta không phải là người một nhà, cũng là không cần thiết hồi báo mọi chuyện với ta!”



Trong lòng Mộ Dung Thất Thất rất căm tức, chuyện lớn như vậy, Phượng Thương thế nhưng không nói tiếng nào. Dựa theo lời cyar Tấn Mặc, tình huống này của Phượng Thương dần dần kéo dài xuống hai tay, hơn nữa thời gian đã kéo dài, đây cũng là tại sao Phượng Thương lại đột nhiên ngừng lại chiến sự, nói muốn đi Bồng Lai đảo.



Mặc dù Mộ Dung Thất Thất có thể hiểu được Phượng Thương là vì mình, không để cho mình lo lắng, nhưng chuyện xảy ra, biết chân tướng rồi, nàng vẫn khống chế không được tâm tình của mình.



“Khanh Khanh, ta không phải nghĩ như vậy, nàng là vợ của ta, làm sao lại không liên quan tới ta chứ!”



“Nếu như ta là vợ của chàng, có chuyện tại sao gạt ta? Chàng nói cho Tấn Mặc, cũng không nói cho ta biết, ta ở trong lòng ngươi có phải không đứng ở vị trí đầu tiên hay không?” Vừa nói đến đó, nước mắt Mộ Dung Thất Thất liền rơi, Phượng Thương thấy vậy lại càng kinh hãi.



“Khanh Khanh, là ta không tốt, nàng đừng khóc!” Phượng Thương muốn lau nước mắt cho Mộ Dung Thất Thất, lại bị nàng né tránh.”Đừng đụng vào ta! Ta ghét chàng!”



Nói xong lời này, Mộ Dung Thất Thất đứng lên, sải bước trở về khoang thuyền.



Một màn trên bong thuyền, làm cho Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng không biết như thế nào cho phải, chỉ nhìn Phượng Thương một cái, hai người liền vào khoang thuyền đi tới gian phòng của Mộ Dung Thất Thất.



Phượng Thương vẫn đứng ở trên bong thuyền, vẫn duy trì tư thế vươn tay lau nước mắt choMộ Dung Thất Thất, ngón giữa khẽ run, loại run rẩy này, vẫn từ cổ tay, lan tràn đến trên cánh tay.



Xem ra, lần này thật chọc cho Mộ Dung Thất Thất sinh khí ! Dường như, tứ lúc bọn họ biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất phát hỏa.



Trong khoang thuyền, Mộ Dung Thất Thất lệ tuôn đầy mặt. Tô Mi cùng Tố Nguyệt lúc tiến vào, thấy Mộ Dung Thất Thất như vậy, hai người đồng thời an ủi.”Tiểu thư, cô gia không phải cố ý, cô gia là sợ người lo lắng, sợ ảnh hưởng tâm tình của người, ảnh hưởng xấu đến tiểu bảo bảo!”



“Ta biết!” Mộ Dung Thất Thấtnghẹn ngào, “Ta biết hắn là tốt với ta, nhưng là ta thật khó chịu!”



“Tiểu thư ——” Tố Nguyệt ngồi vào bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất nhào vào trong ngực nàng, “Tố Nguyệt, ta thật vô dụng! Chính mình rõ ràng là đại phu, cứu nhiều người như vậy, nhưng trị không hết bệnh của trượng phu! Ta biết hắn sợ ta lo lắng, cho nên mới gạt ta những thứ này, không nói cho ta. Ta mới vừa rồi không nên hướng hắn phát hỏa : nổi giận, ta thật ra thì giận phải là chính mình!”



“Hu hu. . . . . . Ta quá vô dụng, ta trị không hết bệnh hắn, ta quá vô năng. . . . . . Hu hu . . . . Đều tại ta ban đầu không chăm chỉ học y cùng sư phụ, nếu như ta có thể học xong tay nghề của sư phụ, Thương cũng không cần chịu những thống khổ này. . . . . .”



Thì ra là, Mộ Dung Thất Thất khổ sở cũng không phải là bởi vì Phượng Thương che giấu nàng, mà là vì cái này.



Thấy Mộ Dung Thất Thất khóc thành như vậy, Tố Nguyệt cùng Tô Mi đều ở bên cạnh an ủi Mộ Dung Thất Thất.”Tiểu thư, đây không phải là lỗi của người! Muốn trách, nên trách người hạ độc cô gia! Tiểu thư cùng cô gia là người tốt như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác phải chịu nhiều như vậy khảo nghiệm cùng hành hạ, thật là không công bằng!”



Tô Mi vừa nói, ánh mắt cũng đỏ, ngược lại Tố Nguyệt, lúc này hơn lý trí một chút.”Tiểu thư, khóc đi! Phát tiết ủy khuất cùng khổ sở trong lòng! Khóc xong sẽ dễ chịu hơn nhiều!”



Mộ Dung Thất Thất khóc thật lâu, mới ngừng lại. Nhìn Tô Mi ánh mắt hồng hồng, Mộ Dung Thất Thất khàn giọng nói: “Tô Mi, làm sao ngươi cũng khóc?”



“Ta. . . . . .” Tô Mi vừa sờ mặt, quả nhiên đầy nước mắt.”Nhìn đây là tại sao! Ta còn muốn khuyên tiểu thư, không nghĩ tới mình lại khóc.” Tô Mi quay mặt, lau nước mắt, vừa lấy nước tới hầu hạ Mộ Dung Thất Thất rửa mặt.



“Tiểu thư, nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta hãy cùng đối mặt! Hiện tại truy cứu rốt cuộc là lỗi của người nào, đã không có ý nghĩa. Qua một thời gian ngắn, chúng ta đến Bồng Lai đảo rồi! Đến lúc đó thân thể của cô gia sẽ tốt lên, người cũng không cần phải lo lắng!”



Tô Mi vắt khăn lông đưa cho Mộ Dung Thất Thất, “Người ở đây khóc lâu như vậy, cô gia ở bên ngoài không biết sẽ rất lo lắng tiểu thư, cô gia đã rất tự trách rồi, ngươi nếu là lại khóc, cô gia đoán chừng muốn nhảy xuống biển!”



Tô Mi nói vậy, chọc Mộ Dung Thất Thất cười, rửa mặt xong, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.



“Tô Mi, Tố Nguyệt, cám ơn các ngươi! Mới vừa rồi phát tiết buồn khổ ra ngoài, tâm tình của ta tốt hơn rất nhiều! Các ngươi nói rất đúng, ta hẳn nên lạc quan một chút! Chỉ cần giải được thai độc trên người Thương, vấn đề cổ độc còn sót lại cũng có thể được giải quyết!”



Mộ Dung Thất Thất tốt lên, Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhỏm, chờ hai người đi ra, phát hiện Phượng Thương đang ở ngoài cửa.



“Cô gia, tiểu thư đang đợi người!” Tô Mi cùng Tố Nguyệt cười một tiếng,nhường đường, để cho Phượng Thương đi vào.



Lúc trước, Phượng Thương một mực bên ngoài, nghe tiếng khóc của Mộ Dung Thất Thất truyền đến từ trong phòng, hắn rất đau lòng. Vừa nghĩ tới cũng là bởi vì chính mình, mới khiến Mộ Dung Thất Thất khổ sở, Phượng Thương hối hận không dứt, hận mình không nghe lời của Tấn Mặc, nói cho nàng biết chuyện này sớm một chút, như vậy nàng cũng sẽ không khổ sở.