Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 12




“Biểu muội, ta cá là ngươi thắng!” Lí Vân Khanh bày ra bộ dáng không sợ chết, trực tiếp buông một câu, khiến mọi người không ngừng giật mình. Hắn cởi xuống một khối lệnh bài đeo trên người, để lên trên bàn “Đây là hộ phù của Lý gia ta, coi như làm phần thưởng cho người thắng.”



“Vân Khanh, ngươi không đùa chứ!” Bạch Mục Phi cầm lấy lệnh bài, nhìn kỹ thật lâu,“Hay là đây là long hổ lệnh bài trong truyền thuyết? Nghe nói với lệnh bài này, có thể khiến cho gia chủ của Lý gia làm bất cứ chuyện gì……”



“Đúng, chính là long hổ lệnh bài.”



Mộ Dung Thất Thất không biết long hổ lệnh bài là cái gì, nhưng ngược lại, người của ba gia tộc bao gồm Mộ Dung gia và những người khác đều biết tầm quan trọng của long hổ lệnh bài ở Lý gia. Lí Vân Khanh tùy tùy tiện tiện đem long hổ lệnh bài trên người lấy ra đặt cược cho Mộ Dung Thất Thất, rốt cuộc trong hồ lô của hắn chứa cái gì cơ chứ?!



“Biểu muội, ta đem tính mạng cả nhà ta đặt cả trên người ngươi, nếu ngươi thua, ta phải trở về quỳ trước từ đường đó .”



Lí Vân Khanh vẫn như trước, bày ra một bộ dáng phong đạm vân thanh, thúy y* phiêu phiêu khiến hắn trông càng thêm mạnh mẽ, kiên cường. (quần áo màu xanh)



Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, cúi đầu nhìn nàng.Vì sao nhiều năm như vậy hắn không hề phát hiện ra vị biểu muội này có một đôi mắt rất đặc biệt ? Dưới ánh trăng, đôi con ngươi sáng rực rỡ, óng ánh, không biết khi nàng thực sự vui vẻ, đôi mắt ấy có thể tỏa sáng chói lóa đến cỡ nào.



“Nhưng thật ra ta rất muốn nhìn thấy bộ dáng của biểu ca lúc quỳ từ đường.” Đối với vị biểu ca này, Mộ Dung Thất Thất đã hiểu phần nào tính cách của hắn, hắn chính là kiểu người biết có náo nhiệt ắt hẳn chạy đi xem kể cả lúc đang ốm, hiện tại hắn để nàng đứng trước đầu sóng ngọn gió, còn hắn thì đứng một bên xem diễn! Người này tuyệt đối là cố ý !



“Ha ha ha……”



Nghe xong lời nói của Mộ Dung Thất Thất, Lí Vân Khanh ngẩng đầu cất tiếng cười to, đầu vai hắn cũng run run theo điệu cười của hắn.“Nghe biểu muội nói như vậy, ta chỉ biết chính mình đã cược đúng!”



Mĩ nam chính là mĩ nam, giơ tay, nhấc chân, cười hay giận dữ, đều trông như một bức họa thuỷ.





“Nha đầu quỷ quái!”



Lần này, Mộ Dung Thất Thất không nhìn thấy ý cười trong đôi mắt lạnh lẽo của Lí Vân Khanh, ngược lại lại thấy một chút ôn nhu. Chẳng lẽ nàng hoa mắt ?



Không đợi Mộ Dung Thất Thất tìm ra nguyên nhân, Lí Vân Khanh đã lui trở về, nhàn nhã dựa vào trụ, giống như chắc chắc rằng Mộ Dung Thất Thất nhất định sẽ thắng Đoan Mộc Y Y.




“Ta xưa nay luôn tin tưởng ánh mắt nhìn người của Vân Khanh –” Bạch Mục Phi giơ tay bỏ xuống một khối Mặc ngọc thượng hạng,“Tam tiểu thư, ngươi nếu thua, khi ta trở về sẽ phải chịu chung kết cục với Lý huynh a! Mong rằng Tam tiểu thư cố gắng nhiều hơn!



Bạch Mục Phi buông tay, đồng thời khiến người người ngây ngốc, trơ mắt nhìn. Ai cũng đều biết, trong tứ đại gia tộc, Bạch gia chính là gia tộc giàu nhất kinh thành, hiện nay toàn bộ mọi việc của Bạch gia đều do vị đại thiếu gia này quản lý , Mặc ngọc này, cũng chính là tín vật của hắn.



“Nếu ca ca cho rằng Tam tiểu thư sẽ thắng, ta cũng cược cho nàng .” Bạch Ức Nguyệt rút một cây trâm trên đầu xuống.“Đây là cây trâm cài đầu mới nhất mà Quang Hoa công tử thiết kế- Bộ Bộ Sinh Liên. Tam tiểu thư, cố lên!”



Đoan Mộc Y Y chưa từng nghĩ đến việc Lý gia, Bạch gia đều cược cho Mộ Dung Thất Thất, thực sự là khinh người quá đáng!



Lại nói, ba người họ xuất ra không vật nào không phải bảo bối, đến Bạch Ức Nguyệt khi cược cũng dùng “Bộ Bộ Sinh Liên”, đây chính là tác phẩm vô giá của Quang Hoa công tử, có ngàn vàng cũng khó có thể sở hữu.



Quang Hoa công tử một năm chỉ làm một vài trang sức, mỗi cái đều là thượng phẩm, vừa rao bán đã bị người tranh nhau mà mua. Ngay cả các nương nương trong cung, đều lấy trang sức của Quang Hoa công tử làm niềm kiêu hãnh cho mình.



Đoan Mộc Y Y vốn thèm muốn cây trâm “Bộ Bộ Sinh Liên” này từ lâu . Đối với nữ nhân mà nói, có thể sở hữu được một món trang sức của Quang Hoa công tử, quả thực là chuyện hạnh phúc nhất.




“Hừ! Các ngươi đừng đặt quá nhiều niềm tin vào nàng, sau đó có hối hận cũng không kịp!”



Đoan Mộc Y Y nghiến răng, nàng cũng không tin, Mộ Dung Thất Thất làm sao có thể tốt hơn so với mình, thế nhưng có thể được cả Lý gia cùng Bạch gia tín nhiệm! Đúng rồi, Bạch Mục Phi cùng Lí Vân Khanh có quan hệ tốt, nhất định là hắn vì nể mặt Lí Vân Khanh mới đứng về phía Mộ Dung Thất Thất, nhất định là như vậy !



Lời của Đoan Mộc Y Y lại làm cho Thượng Quan Vô Kỵ nhíu mi, hắn không nói một tiếng, bỏ một cái chùy thủy đen thui xuống bàn.“Ta cá là tam tiểu thư thắng!”



Nếu so sánh với vật đặt cược của ba người trước, chủy thủ Thượng Quan Vô Kỵ trông có vẻ đặc biệt rất không đặt biệt, trong lòng Mộ Dung Thất Thất lại cho rằng, vật tùy thân Thượng Quan Vô Kỵ mang theo, nhất định là bảo bối. Lập tức, nàng cầm chủy thủ, trực tiếp mở vỏ ra.



“Tạch –” Một đạo ánh sáng chói lóa tỏa ra khiến mọi người nhất thời không mở mắt ra được.



“Đao tốt!”Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng nói.Tuy rằng chủy thủ này nhìn trông rất bình thường. Cả vật thể tối đen, nếu vứt trên mặt đất cũng sẽ khiến người khác tưởng nó chỉ như một cái dao găm bình thường, Mộ Dung Thất Thất vốn thành thạo các loại vũ khí nên biết rằng đây chính là bảo bối trong truyền thuyết, có thể chém sắt như chém bùn.




Cảm thấy Mộ Dung Thất Thất cũng thích, Thượng Quan Vô Kỵ cũng có một loại cảm giác như tìm được tri kỷ. Rõ ràng là một nữ tử tay tay trói gà không chặt, nhưng là vẻ mặt chuyên chú khi cầm chủy thủ, lại làm cho trong lòng Thượng Quan Vô Kỵ sinh ra một loại cảm giác khác thường.



“Tam tiểu thư thích là tốt rồi!”



“Thượng Quan công tử, nếu ta thắng, chủy thủ này thật sự thuộc về ta sao?” Mộ Dung Thất Thất xưa nay đều thích dùng chủy thủ, mang theo rất tiện, hơn nữa chủy thủ này là bảo vật khó gặp, khiến nàng cứ muốn cầm mãi không buông tay.



“Đương nhiên!”




“Được! Vì những lời này, bổn tiểu thư hôm nay sẽ liều mạng!” Mộ Dung Thất Thất cầm chùy thủ, bày vẻ mặt yêu thích không muốn buông tay..Mặc dù ở trong mắt người ngoài, vật đặt cược của Lí Vân Khanh cùng Bạch gia huynh muội là phi thường mê người , nhưng mà trong mắt nàng, cái chủy thủ này mới chính là lễ vật nàng mong muốn.



“Tam tỷ tỷ, đồ mặt dày như ngươi cũng có tư cách sao!”



Mộ Dung Thanh Liên hảo võ, cũng coi trọng cái chủy thủ này.Nghĩ tới chủy thủ này ở trong tay Mộ Dung Thất Thất quả thực quá lãng phí, Mộ Dung Thanh Liên trực tiếp đem tiền cược đặt ở trên người Đoan Mộc Y Y. Nếu Đoan Mộc Y Y thắng, nàng có thể hướng nàng xin lấy cái chủy thủ này! “Ta cá là Đoan Mộc tiểu thư thắng!” Mộ Dung Tâm Liên cũng cược cho Đoan Mộc Y Y, Mộ Dung Tuấn lại càng không có gì để nói, hắn cho tới bây giờ đều xem thường Mộ Dung Thất Thất, huống chi Đoan Mộc Y Y là tuyệt sắc thiên hương, đương nhiên hắn muốn làm vui lòng người đẹp rồi.



Cuối cùng còn lại Đoan Mộc Hồng Trần, hết nhìn muội muội nhà mình lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, sau đó hướng Mộ Dung Thất Thất cười thật có lỗi, đem một khối ngọc bội đặt ở trước mặt Đoan Mộc Y Y,“Thực xin lỗi, tam tiểu thư.”



“Không quan hệ.” Huynh muội thì phải hỗ trợ giúp nhau mới được, Mộ Dung Thất Thất vốn biết rằng mình cùng Đoan Mộc Hồng Trần không có giao tình thắm thiết gì đáng giá để hắn bỏ qua muội muội mà cược cho nàng thắng



Nhìn xuống dưới, số lượng vật đặt cược cho hai bên nhiều giống nhau, nhưng là bên Mộ Dung Thất Thất-vật đặt cược rõ ràng quý trọng hơn rất nhiều, khiến cho Đoan Mộc Y Y phi thường bất bình trong lòng. Quan hệ tứ đại thế gia bọn họ vốn không tồi , thế nhưng cả tam gia kia dường như hôm nay ăn nhầm dược, đều đặt cược cho Mộ Dung Thất Thất, khiến cho Đoan Mộc Y Y không thể không tức giận.



“Mộ Dung Thất Thất, chính ngươi cược cho mình cái gì? Đây là hai chúng ta đánh cuộc, ngươi cũng phải xuất đồ mới được! Bất quá, nhìn ngươi nghèo rớt mồng tơi, chắc cũng chẳng lấy ra được bảo bối gì đáng giá.”



Khẽ cắn môi, Đoan Mộc Y Y rút ra trên người một hạt ngọc trai nhỏ như trứng chim,“Nếu ngươi thắng , hạt châu này chính là của ngươi. Nếu ngươi thua –”



Đoan Mộc Y Y lạnh lùng liếc mắt về phía hồ nước, cười tà ác, chỉ chỉ ngón tay thon nhỏ về mặt hồ đang gợn sóng: “Ta muốn ngươi nhảy xuống hồ!”