Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 46: Chương 46: Đi Vân Vương Phủ




CHƯƠNG 46: ĐI VÂN VƯƠNG PHỦ
Editor: Luna Huang
Bạch Lưu Ly không ở trong phủ, Bạch Trân Châu không quản được lão Bạch, theo đám thị nữ miêu tả, ngày ấy nam tử theo Vân vương gia đi tới trong phủ hôm nay cầm ngọc lệnh của Vân vương gia đến phủ nói là có chuyện muốn gặp lão thái gia, sau đó không biết nam tử ở bên tai lão thái gia nói câu gì, lão thái gia liền vui tươi hớn hở theo sát nam tử đi, hoàn toàn không có nghe Trân Châu tiểu thư nói, nam tử lưu lại nói Vân vương gia thỉnh lão thái gia đến Vân vương phủ làm khách, chậm chút sẽ đem sẽ đem lão thái gia tiễn về.
Thị nữ nói khẩn trương thoáng thong thả, bởi vì nàng sợ chỉ cần mình nói sai một câu nói liền bị đại tiểu thư hung ác cấp phạt, “Có ngọc lệnh của Vân vương gia ở, chúng nô tỳ không dám ngăn lão thái gia, Trân Châu tiểu thư cũng không có cách nào…”
Thị nữ vừa nói vừa có chút sợ lạnh rung, đây chính là Quỷ Vương mắt có thể sát nhân thần bí khó lường a, từ sau khi lão Vân vương chết hầu như vô nhân đặt chân Vân vương phủ càng âm sâm sâm kinh khủng, hôm nay còn nghe nói, trong triều hình như lại có một vị đại nhân đã chết, trước khi chết vừa lúc gặp qua Quỷ Vương! Trời biết lão thái gia chuyến đi này còn có thể hay không trở về, phải biết rằng lão thái gia là thân nhân đại tiểu thư để ý nhất…
Trong khoảng thời gian ngắn, người người trong Bạch phủ cảm thấy bất an, bởi vì bọn họ không biết chờ đợi bọn hắn hậu quả là cái gì.

“Xác định lão thái gia đi Vân vương phủ sao?” Bạch Lưu Ly nghe thị nữ nhất ngũ nhất thập bẩm báo, trong con ngươi ánh sáng lạnh gió mát, Bách Lý Vân Tựu đem Việt lão đầu “Thỉnh” đến Vân vương phủ, đến tột cùng có ý đồ gì.
“Hồi đại tiểu thư, Trân Châu tiểu thư lo lắng lão thái gia, đặc mệnh tiểu nhân mấy người tự mình tiễn lão thái gia đến Vân vương phủ, tiểu nhân mấy người nhìn tận mắt lão thái gia vào Vân vương phủ, đến bây giờ nhưng không thấy người ngoài cửa Vân vương phủ có tin tức đến, lão thái gia còn đang trong Vân vương phủ, tiểu nhân mấy người xác định lão thái gia đích xác đi Vân vương phủ” Gia đinh vẫn cung kính cúi đầu đứng ở một bên tiến lên một bước vấn đề của Bạch Lưu Ly, cùng mới vừa rồi thị nữ nói một dạng, mỗi chữ mỗi câu tất cả đều nói cẩn cẩn dực dực, nếu là chú ý nhìn, còn có thể thấy bọn họ đều có chút run, có thể thấy được trong lòng bọn họ là có sợ Bạch Lưu Ly bao nhiêu.
“Sa Mộc.” Nghe xong gia đinh nói, Bạch Lưu Ly hơi trầm mặc, sau đó hoán Sa Mộc một tiếng.
“Có nô tỳ.”
“Để Lý thúc chớ nóng vội thu thập mã xa, đi Vân vương phủ.” Thanh âm Bạch Lưu Ly lạnh đến không mang theo một tia ôn độ, không để ý tới nữa đám hạ nhân trước mặt xiếc đi dây kinh hồn táng đảm, xoay người hướng phương hướng cửa phủ đi.
Nhĩ tuyến của Bách Lý Vân Tựu trái lại trường, lại cũng thực sự đối với nàng có hứng thú, nếu hắn không là sẽ không bắt xong tin tức nàng thả ra biết hôm nay nàng sẽ không ở trong phủ, cũng sẽ không thừa dịp nàng không ở trong phủ đem Việt lão đầu gọi đến Vân vương phủ, hắn làm như vậy, đơn giản là muốn cho là muốn cho đến Vân vương phủ một chuyến, nếu đường đường Vương gia như thế đại phí chu chương muốn “Thỉnh” Nàng đi vào Vân vương phủ, nàng kia liền đi một chuyến cũng không sao, nhìn Việt lão đầu làm sao bị hắn nhất hống tái tái hống, xem hắn đến tột cùng muốn làm gì.
Không lẽ trở thành sự thật như Mục Chiểu nói, hắn là thật tâm thực lòng muốn thú nàng, thật tình thực lòng trước khuyên Việt lão đầu? Chỉ vì nàng đặc biệt sao? Trên đời trong mắt người, đặc biệt của nàng chỉ sợ chỉ có ác cùng xấu, chẳng lẽ hắn nhìn trúng chính là chỗ đặc biệt như vậy? A ——?! Thiên hạ hảo nữ tử nhiều như vậy, hắn chưa thú thê nạp thiếp không để ý chút nào xấu hổ bị từ chối mà lại để Mục Chiểu nói môi, lẽ nào mục đích cùng Hạ Hầu Sâm một dạng?
Mà mục đích này, vậy là cái gì?
“Muội muội!” Ngay khi Bạch Lưu Ly khó khăn lắm xoay người, chợt nghe thanh âm Bạch Trân Châu lo lắng truyền đến, dời mắt nhìn lại, chỉ thấy Bạch Trân Châu mặc la quần vàng nhạt, vai choàng tiểu áo choàng, mỏng thi phấn trang điểm, kiểu tóc khinh giản, trường biện ỷ đầu vai, không có bộ diêu châu ngọc, thanh nhã hinh nhiên như trước kẻ khác một mắt liền bị nàng hốt đi chín phần lực chú ý, lệnh Bạch Lưu Ly cũng tâm trạng tâm trạng ca ngợi khí chất của nàng quốc sắc thiên hương.
Nét mặt Bạch Trân Châu lộ vẻ, đi nhanh bước chân, nàng cấp cấp đi tới trước mặt Bạch Lưu Ly, theo thói quen nắm chặt cổ tay của Bạch Lưu Ly, khẩn trương nói: “Muội muội đây là muốn đi chỗ nào?”

“Canh giờ không còn sớm, tự nhiên là đến Vân vương phủ đón gia gia.” Lần này Bạch Lưu Ly không có hất tay của Bạch Trân Châu ra, hòa khí kì thực mang theo thái độ làm người không dễ dàng thái độ làm người phát giác xa cách.
Sát thủ của Chiêm Vân tự, là nghe lệnh của Bạch Trân Châu, hay là Vũ Thế Nhiên? Hay hoặc là, còn có những người khác?
Nàng hiện nay thân thể này, cái thân phận này, đến tột cùng có cái hương bột bột gì, dẫn tới người người mơ ước?
“Muội muội không thể đi, đây chính là Vân vương phủ, tùy thời cũng có thể phát sinh chuyện, sáng nay sáng nay Hình bộ Thị lang Lý đại nhân chết ở phòng ngủ của mình, đến khám nghiệm tử thi đều tra không ra nguyên nhân cái chết, có người đã từng nhìn thấy hắn đêm qua ở đông nhai gặp qua Vân vương gia!” Bạch Trân Châu nói tiếng âm dũ có chút run rẩy, càng nắm chặt cổ tay của Bạch Lưu Ly, hình như lo lắng cho mình buông lỏng tay Bạch Lưu Ly sẽ đi Vân vương phủ chịu chết một dạng, “Tỷ tỷ không thể để cho muội muội đi vào, đều do tỷ tỷ không có khuyên được gia gia, muốn đi cũng là tỷ tỷ đi.”
“Tỷ tỷ cũng nghe đồn đãi như vậy sao?” Bạch Lưu Ly động động cổ tay, cũng không có vội vã thu tay về, nghe xong Bạch Trân Châu nói chẳng những không kinh ngạc, đó là đến ý sợ hãi cũng không có chút nào, chỉ nghe nàng tĩnh táo cười cười, “Vân vương gia không phải là hổ lang, Vân vương phủ cũng không phải nơi hổ lang, có gì đáng sợ? Tỷ tỷ nữ tử mềm mại như vậy cũng dám đi, ta một ác nữ lại có sợ gì?”
“Huống chi, tỷ tỷ đi có thể đón gia gia sao?” Bạch Lưu Ly không có nói minh bạch, người ở tại tràng cũng đã nghe được rõ ràng, câu này thế nào nghe không nể tình, Bạch Trân Châu trước nếu đến khuyên cũng không động Bạch Việt không đi Vân vương phủ, hiện nay đi Vân vương phủ cũng sẽ vô công nhi phản, hà tất một chuyến tay không, để tránh khỏi đúng như chính nàng nói như vậy, tùy thời cũng có thể phát sinh ngoài ý muốn.
Tay của Bạch Trân Châu nắm cổ tay Bạch Lưu Ly hơi cứng đờ, Bạch Lưu Ly cười lạnh rút tay về, trên cổ tay trắng nõn tức khắc hiện ra dấu năm ngón tay, lực đạo của Bạch Trân Châu, quả nhiên không phải là tầm thường nữ tử nên có.

“Cũng đúng, gia gia không nghe tỷ tỷ khuyên.” Bạch Trân Châu nhất thời có chút thụ thương, “Tỷ tỷ bồi muội muội một đạo, muội muội tự đi, tỷ tỷ luôn luôn không yên lòng.”
“Cũng tốt.” Bạch Lưu Ly chú ý ánh mắt của Bạch Trân Châu, quả nhiên trong con ngươi xinh đẹp vẻ đẹp của nàng phát hiện biến hóa rất nhỏ, đó không phải là một loại vẻ lo âu, mà là một loại nhảy nhót, giống như là…có thể nhìn thấy tâm ái chi nhân vậy.
Nàng nhân sinh thích xem cuộc vui, không biết Bạch Trân Châu có thể hay không để nàng nhìn thấy trò hay, thực sự là chờ mong.
—— đề lời nói ngoài ——
Thử chương sau này nam chủ không hề đả tương du, cô lạnh môn có thể yên tâm khai gặm