Quỷ Vương Cuồng Vợ

Chương 37: Vì em là vợ tôi




Đại Vĩnh thấy Trúc Hân không còn phản kháng hắn định đi đến bước tiếp theo nhưng bị cô ngăn lại.

“Khoan đã”.

Đại Vĩnh nhìn cô gương mặt có chút khó coi. " Có chuyện gì sao?. Em định nuốt lời với tôi à. "

Trúc Hân lắc đầu, cô nhìn hắn gương mặt có chút ửng đỏ. " Chỉ… Chỉ là chúng ta lên giường đi… Ở đây tôi không thoải mái. "

Đại Vĩnh hơi ngạc nhiên, bình thường hắn vừa động chạm một chút thì cô đã giãy nãy đánh hắn lên bờ xuống ruộng. Vậy mà hôm nay lại cam tâm tình nguyện trao thân cho hắn.

"Được, tôi đưa em lên giường ".

Đại Vĩnh giúp cô tắm rửa sạch sẽ, sau đò dùng khăn tắm quấn người Trúc Hân lại. Hắn nhẹ nhàng để cô ngồi xuống giường.

"Để tôi sấy tóc giúp em đã, nếu em bị cảm tôi sẽ đau lòng lắm đấy. "

Đại Vĩnh lấy máy sấy tóc ra, hắn giúp cô sấy khô mái tóc ướt. Trúc Hân nhìn Đại Vĩnh cô hỏi.

"Sao anh lại tốt với tôi như vậy? ".

“Vì em là vợ tôi”. Đại Vĩnh thản nhiên trả lời.

Trúc Hân vẫn đang thắc mắc những cô dâu trước kia bị ép gã cho Đại Vĩnh bây giờ đang ở đâu.

Cô suy nghĩ một lúc mới dám hỏi hắn. "Này, những người vợ trước của anh đâu rồi?. Anh rốt cuộc có bao nhiêu người vợ, có phải ai anh cũng tốt với họ như vậy không? ".

Đại Vĩnh nhìn Trúc Hân. "Sao tự dưng em lại quan tâm chuyện này?. "

" Tôi chỉ thắc mắc thôi. "

Hắn nâng niu từng loạn tóc dài của Trúc Hân. Hắn im lặng một lúc rồi nói.

" Nếu tôi nói em là người vợ thứ mười hai của tôi em có tin không? ".

Trúc Hân bất ngờ, hắn sống lâu như vậy nhưng chỉ có mười hai người vợ liệu có tin được không đây.

“Không tin”.

Đại Vĩnh mỉm cười. "Tôi từ trước đến nay chỉ cưới đúng một người là em mà thôi. Chỉ là những chuyện ở những kiếp trước em không nhớ được ".

Trúc Hân ngơ ngác, cô nhìn hắn một lúc. Chẳng lẽ từ những kiếp trước cô đã là vợ của hắn rồi sao?.

"Em không tin đúng không?. Để khi nào có dịp tôi sẽ kể cho em nghe. "

“Tôi muốn nghe bây giờ, anh mau kể đi”.

Thấy Trúc Hân tò mò mãi mà quên mất nhiệm vụ của mình tối hôm nay. Đại Vĩnh đẩy cô nằm xuống giường, hắn đè lên người Trúc Hân.

“Này… Này anh làm gì đó”.

Đại Vĩnh hôn lên bàn tay của Trúc Hân giọng nói đầy ám muội

___

"A… Đại Vĩnh anh từ từ thôi tôi đau quá. "

Trúc Hân hét lên ầm ĩ Đại Vĩnh nhíu mày nhăn nhó nhìn cô. "Em chịu khó một chút đi. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên mà. "

Trúc Hân nằm trên giường nước mắt lăn dài trên gò má. Cô vừa đau vừa khó chịu, hắn cứ mạnh bạo như vậy sao cô chịu được chứ.

“Em ráng chút đi, tôi sắp xong rồi”. Đại Vĩnh đưa tay lau nước mắt cho Trúc Hân.

Cô chỉ biết cắn răng chịu đựng để hắn xoa chân cho mình.

"Lúc nãy em để yên cho tôi làm thì được rồi, ai kêu em chống cự phản kháng làm gì?. Bây giờ thì bị trật chân rồi đấy. "

Trúc Hân hai mắt đỏ hoe uất ức nói. " Ai kêu anh cứ sấn tới làm gì, tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì anh đã làm bậy rồi. "

Đại Vĩnh cốc vào đầu cô một cái. "Chẳng phải em đã hứa, sẽ lăn giường với tôi à, tôi chỉ thực hiện đúng lời hứa thôi. "

Hắn miệng thì mắng xối xả vào mặt Trúc Hân, nhưng tay thì vẫn xoa bóp chân cho cô.Mặc dù có thể dùng phép thuật để chữa cho cô. Nhưng hắn muốn làm bằng cách thủ công để có thể gia tăng tình cảm với cô.

Cô cũng không ngờ bị trật chân lại đau đến vậy, biết trước như vậy thì cô đã không phản kháng rồi.