Trúc Hân đứng trước cửa nhà, cô không dám mở cửa đi vào.
"Hay là mình thuê khách sạn ngủ một đêm"
Suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu, cô cảm thấy cơ thể mình có gì đó lạ lắm cứ như có ai đó điều khiển lấy cơ thể mình vậy. Tay cô mở cửa, rồi bước thật nhanh đến chỗ ghế sofa.
Gương mặt cô tái xanh khi nhìn thấy gã đàn ông kia đang uống một thứ gì đó màu đỏ như máu, hắn ngồi chễm chệ trên ghế sofa tay lắc lắc cái ly đang chứa chất lỏng màu đỏ thẩm kia.
Hôm nay trong hắn rất khác với hôm qua. Mọi khi hắn chỉ xuất hiện dưới hình dạng của một cái bóng, nhưng hôm nay hắn trông như một con người bình thường.
"Về rồi sao? Tôi đợi em rất lâu rồi. "
Giọng hắn rất trầm ấm nhưng khi đứng dối diện với hắn ta cô cảm thấy rất ngột ngạt cái không khí chết chóc đang bao trùm lấy cô.
" Anh muốn gì? Tại sao lại theo tôi như vậy? ".
Không chịu nổi nữa cô liền lên tiếng. Hắn cứ mặc kệ cô đang trừng mắt nhìn mình.
Hắn quơ tay một cái cơ thể cô lặp tức ngã vào người đại Vĩnh. Hắn đưa tay ôm lấy eo cô xiết chặt vào người. Trúc Hân không phản kháng được cả người chẳng còn chút sức lực nào.
Đại Vĩnh ngửi mùi tóc của cô, thầm nhếch mép. "Rất thơm".
Trúc Hân không chịu được liền hỏi hắn. " Rốt cuộc anh muốn làm gì? tôi không làm gì đắc tội với anh cả làm ơn tha cho tôi đi".
Hắn không trêu chọc cô nữa vào thẳng vấn đề. "Hôm nay em đã làm một việc khiến tôi rất tức giận đấy! ". Hắn vừa nói vừa vuốt tóc cô.
"Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ muốn được yên thân sống qua ngày thôi, nên mong anh sẽ rời đi cho đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa"
Đại Vĩnh tức giận nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang run rẩy kia.
"Em là vợ của tôi, em đừng nghĩ nhờ gã thầy bùa dỏm kia là có thể rời xa tôi! "
Trúc Hân tái méc hắn chẳng nhân nhượng mà ghì chặt cô vào ghế sofa.
"Anh muốn làm gì? Con quỷ xấu xa anh chết rồi thì đi đầu thai chuyển kiếp đi. Tại sao cứ đeo bám tôi vậy hả? Anh mà không tránh xa tôi ra tôi sẽ làm anh hồn siêu phách tan. Còn nữa anh đừng có mà giở trò hù dọa tôi không sợ đâu. Đừng nghĩ là ma quỷ thì muốn làm gì thì làm nha tôi... Tôi không sợ anh đâu. "
Trúc Hân ra sức chửi bới làm cho tên quỷ vương kia vuốt mặt không kịp.
Đại Vĩnh không ngờ cô vợ nhỏ của mình có cái mỏ hỗn tới như vậy. Thấy cô sợ xanh mặt mà vẫn cố cãi hắn bèn chọc ghẹo cô.
"Em đối xử với ân nhân của mình như vậy à, đừng quên tôi đã cứu em khỏi gã thầy bùa dê xồm kia".
Đại Vĩnh nhắc cô mới nhớ đúng là hắn đã cứu cô, nhưng không thể vì một chuyện như vậy mà cô để hắn bênh cạnh mình.
Đang đâm chiêu suy nghĩ thì bụng cô lại sôi lên, cơn giận của hắn cũng đã lắng xuống. thấy cô ngại ngùng hắn lên tiếng
"Đi cả ngày, chắc em cũng đói bụng rồi".
Hắn ra hiệu nhà bếp liền sáng đèn, mùi thơm của món bò bít tết xộc thẳng vào mũi cô. Trúc Hân ngơ ngác ngoài cô và hắn ra còn kẻ nào vào nhà nữa chứ.
Cô định bước vào bếp kiểm tra, hắn liền lên tiếng ngăn cản.
"Đừng vào đó, nếu như em sợ hãi tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu".
Giọng hắn vẫn cứ trầm thấp đến đáng sợ. Bỏ ngoài tai lời cảnh báo của hắn cô vẫn mặc kệ. Vừa bước vào trong cô hoảng hốt hét lên.
"A.... " Đập vào mắt cô là một con quỷ với mái tóc dài qua ngực trên đầu có một cặp sừng dài, hai con mắt đỏ ngầu đôi răng nanh dài đến tận cằm.
Nó quay cái đầu ra sau lưng nhìn cô. Trên tay nó là một cây lưỡi liềm dài, một người đàn ông mặc bộ quần áo của đầu bếp đang run rẩy đứng đó làm đồ ăn.
Cô run rẩy khụy xuống đất chẳng còn nói được lời nào nữa, sắp ngất xỉu đến nơi thì hắn bế cô lên.
"Nói con người kia làm đồ ăn nhanh lên " Hắn trừng mắt ra lệnh cho con quỷ kia nó liền gật gù rồi quay cái đầu kia lại.
Trúc Hân không dám nhìn, cô nép mặt vào người của đại Vĩnh, cô đưa tai vào ngực hắn nhưng chẳng nghe thấy nhịp đập của trái tim. cả người hắn lạnh lẽo.
Đại Vĩnh bế cô vào phòng ngủ. Cô chẳng còn sức lực để vùng vẫy kháng cự nữa cô chỉ có thể nằm gọn trong vòng tay của hắn.
"Ngồi đây đi, tôi đã nói rồi mà em không nghe" Hắn ngồi đối diện với cô.
"Anh rốt cuộc là ma hay quỷ tại sao lại theo tôi chứ? "
Hắn nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng " Em đoán xem"
"Anh không thể nào là ma được, làm gì có con ma nào đẹp trai như vậy chứ" Cô suy nghĩ "
" Hay là anh là quỷ nhưng quỷ thì đáng sợ lắm trông anh chẳng có chút gì đáng sợ cả, tôi chỉ thấy vẻ đẹp trai của anh thôi"
Đại Vĩnh bật cười, nhìn thấy cô đâm chiêu suy nghĩ đến quên cả đói bụng.
"Em không thấy đói nữa à"_ Cô nhìn hắn, đúng là quên mất cả đói bụng rồi.
"Ờm thì.. Thì.. Có chút đói. "
"Bụng em sôi rồi kìa"
Trúc Hân ngại tới đỏ mặt, "Kệ tôi "