Chương 2 Một ngày bình thường
Sáng sớm hôm sau 6h30p giữa lúc Lâm Chiến vốn đang ngủ say ngon lành lấy .Một cái năm mươi tuổi lão nhân đang cười toe tét tiến về phía giường Lâm Chiến .Một bàn tay hạ đi xuống vào mặt Lâm Chiến đồng thời thanh âm thô kệnh vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
“ Mau dậy luyện công rồi ! Mau dậy à ngươi cái này nhóc con hôm nay làm sao lại ngủ say như vậy đây .Mau dậy.”
Lâm Chiến cảm giác một bên mặt đau rát bừng tỉnh nhìn lấy trước mắt lão nhân hàm răng vàng khè nhe răng cười cười .Khuân mặt già nua đều ép đến đầy mặt nếp nhăn cùng lúc một cái tên hiển lên trong đầu .
Đây là một cái lão nhân cùng với tiền thân có thể nói là đều là si võ.Đều là hai tên chân chính tên điên chỉ cần luyện không c·hết liền hướng c·hết đi để luyện.Mà lão cũng là người duy nhất ủng hộ đồng thời tin tưởng tiền thân là đang luyện lấy chân chính võ đạo.
Vì thế hai người có thể nói là giáo dục lẫn nhau luyện cái hơn mười mấy năm võ.Như trừ bỏ hai người bị điên thân phận liền thật chính là để người kính nể võ si đây.Nhưng mà hiện thực làm gì có cái gì võ đạo đâu .
“Lão Vân ngươi để yên cho ta ngủ đi hôm nay không luyện rồi .Để mai rồi luyện đi ha .”Lâm Chiên nói với Vân lão lấy rồi lại quay người đi ngủ tiếp đây.
Nhưng mà Vân Lão một cái người vì võ mà điên làm sao lại có thể nhìn lấy tự thân duy nhất “tri kỷ” luyện võ hoang phế đâu. Thế là Lão Vân bắt đầu láo loạn lên lôi kéo lên Lâm Chiến đi theo gào rú lên.
“Không được ngủ rồi nhóc con mau dậy luyện võ thôi, ngươi tốt như vậy tuổi tác không luyện liền sau này hối hận đều không thể hối hận rồi !”
Mà vì bị hai người q·uấy r·ối hai cái nam nhân bị tâm thần còn lại kẻ thì như bị điên cười cười chạy quanh lấy phòng gào rú .Cái còn lại thì co rúm lại trong góc thân thể run lẩy bẩy lấy tay che kín mặt mũi.
“ Ahahaha Lão Vân lại phát điên rồi, phát điên rồi bọn mày mau nhìn đi thằng Chiến cũng phát điên rồi ahahaha tất cả đều điên rồi .”
Trong một căn phòng đem camera hình ảnh thu hết vào mắt Dương Phóng bác sĩ vuốt vuốt mi tâm cầm lấy điện thoại bàn bảo lấy với y tá phía dưới.
“ Hà Vân cháu mau đến phòng bệnh số 05 đi .Cái kia hai tên luyện võ tên khùng lại đang phát bệnh rồi .Nhanh đi đi .”
Để điện thoại xuống Dương Phóng cảm giác mình cái này một đầu tóc cuối cùng mấy sợi đều phải trắng nốt vì cái này cặp đôi mất.Nhưng mà những chuyện này đều không phải hắn quan tâm vì đã có những khác đi lo liệu rồi .Nếu không Dương Phóng hắn e rằng cũng đã sớm đầu đầy tóc bạc rồi.
Lúc này một cô gái thân mặc lấy y tá quần áo cả người tràn đầy sức sống, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi .Trên mặt thời khắc treo lấy nụ cười một làn tóc đen nhánh dài tới giữa lưng thân cao lấy 1m65 thân hình cũng gọi là đường cong rõ nét.Chính đang tiến đến số 05 phòng bệnh người này chính là Hà Vân.
Mở cửa ra vừa tiến vào phòng Hà Vân cau mày nhìn lấy loạn thành một đoàn phòng bệnh .Lập tức tiến lên xen vào giữa Lâm Chiến với Vân lão.Nhìn lấy thân cao hơn mình một cái đầu Lâm Chiến cùng với thân thể hơi còng xuống của Vân lão nói.
“Được rồi hai người dừng lại đi .Như tiếp tục làm loạn các người liền không được luyện cái gì võ vẽ nữa .Phải ngoan ngoãn nghe lời nha các ngươi như nghe ta lời nói ta hôm nay liền cho các người ra sân thoải thích luyện .”
Dứt lời Vân lão quay ngoắt người lại nhìn chằm chằm Hà Vân tay lập tức bỏ ra khỏi lấy trên người Lâm Chiến đối với Hà Vân gật gật đầu nói.
“ Tốt tốt ta có thể là người tuân thủ quy tắc nhất nha .Nhưng mà ngươi nói phải giữ lời cũng không thể như tên kia già mà thất tín rồi.”
Thấy Vân lão đối với mình buông tha Lâm Chiến thở phào nhẹ nhõm .Nhìn lấy trước mắt vị này quen thuộc rồi lại xa lạ y tá có chút cảm kích.Sau đó cũng mở lấy miệng cam đoan với Hà Vân là mình sẽ làm loạn thêm liền quay lại giường ngủ.
Thấy vậy Hà Vân thở phào cũng may hai tên này tuy là khá quậy phá nhưng mà chỉ cần dọa bọn họ không cho luyện võ liền có thể dễ dàng chế trụ bọn họ.Đồng thời nàng cũng hơi nghi hoặc bình thường như là Vân lão gọi lấy Lâm Chiến đi luyện công Lâm Chiến liền là tinh thần phấn chấn luôn miệng đáp ứng đâu .Hôm nay lại là không biết chuyện gì xảy ra lại cự tuyệt Vân lão .
Bỏ qua nghi hoặc Hà Vân tiến lên trấn an hai tên bệnh nhân còn lại .Mười mấy phút sau cả căn phòng bệnh lại khôi phục nó vốn có yên tĩnh lại .Hà Vân liền rời khỏi đi về phía phòng của Dương Phóng báo cáo lại tình huống .
Cứ như vậy Lâm Chiến ngủ một giấc thoải mái đến trưa mới tỉnh lại đây.Vươn mình lên một cái vặn mình phát ra từng tiếng răng rắc thoải mái .Lâm Chiến đứng dậy tiến lên lấy đĩa cơm trước mắt bắt đầu ăn.
Này đĩa cơm là do trước đó Hà Vân mang đến cho trong phòng bệnh nhân.Những người khác đã ăn xong hết rồi còn hắn là bây giờ mới ăn.Mà Vân lão thấy Lâm Chiến tỉnh dậy liền tiến lên lải nhải .
“Nhóc con hôm nay ngươi sao lại ngủ lâu như vậy đâu không được chiều nay ngươi phải luyện bù mới được .Đúng nhanh ăn đi rồi chúng ta liền đi luyện võ tiếp .”
Sau đó Lâm Chiến một bên ăn cơm một bên tai luôn nghe lấy Lâm lão lải nhải.Làm cho một bữa cơm này Lâm Chiến ăn vô cùng phiền muộn.
Buổi chiều tiến đến Hà Vân mở cửa phòng bệnh ra tiến vào nói là bọn họ có thể ra sân chơi đùa lấy .Lập tức Vân lão liền không kịp chờ đợi tức tốc lôi kéo lấy Lâm Chiến ra sân luyện võ.
Ngoài sân rộng lớn dài rộng mấy chục mét vuông trồng đầy lấy các loại cây cối nhiều nhất phải là cây phượng vĩ .Mà nay lại là mùa hè làm cho cả cái sân hè một màu đỏ cam sắc.
Lâm Chiến bị Vân lão lôi kéo lấy đi vào dưới một gốc cây phượng vĩ bắt đầu mù luyện .Mà không thể không nói là tiền thân mù luyện mười mấy năm công phu đúng là luyện ra một thân bắp thịt rắn chắn.
“ Cũng đúng như không có này thân bắp thịt hẳn là chạy không nổi kia quái vật vô hình rồi.”Lâm Chiến đột nhiên lí giải tiền thân làm sao có thể chạy thoát khỏi loại kia quái vật đáng sợ.
“Thôi trước không có chuyện gì liền luyện ít thân thể như sau này gặp được loại kia quái vật ít nhất là còn có sức chạy .”
Lâm Chiến suy nghĩ một trận bắt đầu luyện lấy luyện lấy.Mà Vân lão bắt đầu khoa tay múa chân chỉ đạo lấy.
“Luyện sai rồi nhóc con tay ngươi phải để như này đấm ra mới lực đây .Ngươi là ăn không đủ sao làm sao như vậy yếu.”
“nhìn ta đây như này mới đúng .Đúng chính là như vậy thật đúng là thiên tài đâu .’’
Vốn lấy lúc đầu Lâm Chiến liền không muốn nghe theo Vân lão .Chỉ dựa theo tiền thân ký ức mù luyện .Nhưng mà không chịu được Vân lão lải nhải liền ra dáng luyện theo.Bất ngờ phát hiện lại đúng là có chút đồ.
Lâm Chiến có chút hiếu kỳ hẳn là Vân lão trước lúc điên chả lẽ lại là một vị võ thuật cực kỳ tinh thông người hay sao?Và cứ như vậy Lâm Chiến dựa theo Vân Lão chỉ bảo luyện đến tối đến khi Hà Vân gọi lại hai người .Đến tối Lâm Chiến yên tĩnh suy tư bắt đầu chỉnh lý lấy trong đầu ký ức.
Hắn hiện tại là đang ở lấy một tinh cầu tên là Lam Tinh giống như trái đất .Nơi này là lấy khoa học làm chủ đã rất phát triển.Mà chỗ bệnh viện này tên là Hồng Mai bệnh viện ở tại Bắc Hà thành phố thuộc Yên Sơn Châu của Thiên Việt Triều.Nói là triều đại nhưng mà hoàng thất chỉ lấy nắm lấy một phần quyền lực chủ yếu là do Thiên Đô Nội Thủ Các các Thủ Phủ lắm quyền lực lớn nhất.
Còn như cụ thể tình hình xã hội Lâm Chiến liền không rõ hơn rồi .Dù sao trước khi phát điên tiền thân cũng chỉ có quan tâm luyện võ .Sau đó Lâm Chiến cũng lâm vào giấc ngủ.