Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 43




Cánh cửa bỗng mở ra, Sam đứng trước cánh cửa đôi mắt đã ướt nhoè, đôi chân run rẩy chạy đến giường bệnh của Mai Ánh.

“Mai Ánh, cậu bị sao vậy.”

Cô chạy đến bên cạnh giường bệnh nhìn khuôn mặt yếu ớt của bạn mình khiến cô cảm thấy đau lòng.

“Sao cậu đã về rồi.”

Mai Ánh đầy bất ngờ trước sự có mặt của Sam ngày hôm nay, bởi cô đã về Mỹ để xử lý công việc, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây, với cô đã nói với Mạc Nam không nói chuyện cô bị thương cho Sam hay là bố mình, bởi cô sợ họ sẽ lo lắng cho mình.

“Huhu… cậu sao không gọi cho mình chứ nếu… nếu không phải tớ đột ngột về thăm cậu… thì làm sao biết được cậu… cậu bị nặng như vậy chứ…”

Sam vừa nói vừa ôm lấy cô mà khóc, bây giờ cô luôn coi Mai Ánh là người thân của mình, người mà không thể thiếu trong cuộc sống của cô, nên khi vừa đáp máy bay nghe tin Mai Ánh bị thương cô liền không qua tâm đến cái gì nữa mà chạy thẳng đến viện, khi nhìn thấy Mai Ánh đang ngồi đó thì cô liền thấy nhẹ lòng, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng.

“Mai Ánh, chúng ta về Mỹ đi, ở đây nguy hiểm lắm.”

Vừa nói Sam vừa ôm lấy Mai Ánh, tha thiết cầu xin cô rời khỏi đây cùng với mình. Không biết tại sao nhưng lúc này Sam lại cảm thấy phía say lưng mình có chút lạnh, nhưng mà cũng rất nhanh chóng cô liền quay lại chủ đề.



“Mình nói thật đấy, chúng ta về Mỹ sống cuộc sống chỉ có 3 người thôi có được không, bác Phương cũng đang nhớ cậu lắm.”

Sợ Mai Ánh không chịu về Sam liền nhắc đến bố cô, vì cô biết bố luôn là điều mà Mai Ánh đặt lên đầu tiên trong cuộc sống của mình.

“Cô ấy vẫn đang còn rất yếu, không thể đi được.”

Giọng nói trầm lặng phát ra từ phía sau Sam, nghe thấy giọng nói đó cô liền giật nảy lên.

“Anh Mạc Nam.”

Sam đầy ngạc nhiên nhìn Mạc Nam đang đứng phía sau mình với khuôn mặt đầy lạnh lùng.

“Lâu rồi không gặp, Sam.”

Nghe thấy Mạc Nam gọi tên mình cô có chút khựng lại, cô không ngờ đã lâu như vậy rồi nhưng anh vẫn nhớ tên mình.

“Mạc Nam nhưng lời Sam nói lúc nãy không có ý gì đâu, anh đừng để bụng.”

Cô yếu ớt nói ra từng chữ, giọng cô khản đặc, tuy rất khó khăn để nói ra những lời đó nhưng cô vẫn muốn nói để anh không bận tâm bởi những lời Sam nói.

“Anh không phải người ích kỉ, nên sẽ không để bụng đâu.”

Anh vừa nói vừa cười, nhưng trong lòng anh lại đang thầm trách mọc mình, bởi nhưng lời Sam nói không sai, nếu như không trở về đây thì liệu cô có phải nằm ở đấy không?, nếu cô vẫn ở Mỹ thì chắc cô sẽ hạnh phúc hơn nhiều nhỉ? Đáng lẽ cô phải tránh xa anh mới phải.

Anh thầm nghĩ, đôi tay lúc này bất giác lại nắm chặt lại, khuôn mặt anh tối sầm.

Sam nhìn khuôn mặt anh mà lòng sợ hãi đôi tay run rẩy cầm lấy thanh sắt giường bệnh mà bất chợt lùi lại phía sau.



“Mạc Nam, anh sao vậy.”

Mai Ánh nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt lắm của Mạc Nam thì có chút lo lắng, giọng nói nhẹ nhàng động vào trong trái tim đang hỗn loạn của Mạc Nam.

“Không sao, anh ra ngoài một chút.”

Mai Ánh nghe anh nói sẽ rời đi thì trong lòng không biết tại sao lại có chút buồn.

Không biết tại sao nhưng anh lại có cảm giác cô thấy buồn khi anh nói sẽ rời đi nên anh liền nói tiếp.

“Lúc nữa anh sẽ quay lại.”

Nói rồi anh cũng rời khỏi phòng, căn phong lúc này chỉ còn lại Sam cùng với Mai Ánh. Bỗng Sam quay lại nhìn vào mắt cô.

“Cậu tha thứ cho anh Mạc Nam rồi sao.”

Giọng nói có chút buồn, có lẽ Sam không muốn cô tha thứ cho Mạc Nam, có lẽ cô ấy muốn cô giống như trước kia, khi chưa trở về đây, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc đó.

“Mai Ánh, đáng ra lúc đó mình không nên nói cậu trở về nước, mình không nên vì tiền mà bán đứng cậu…”

Những câu nói của Sam đều luôn tự trách chính mình, nước mắt cũng không ngừng trào ra.

Mai Ánh đưa tay ôm lấy Sam, trong lòng cô lúc này cũng chẳng khác Sam là bao nhiêu, cô cũng không biết mình nên làm gì nữa, thật sự cô cũng đang rất bối rỗi.

Reng…reng…

Tiếng chuông điện thoại của Sam reo liên hồi, cô định tắt máy nhưng Mai Ánh lại lên tiếng.

“Cậu nghe điện thoại đi.”

Một lúc sau, Sam bước vào khuôn mặt cô gái tối sầm

“Mai Ánh, mình xin lỗi không thể ở lại lâu, bên kia có việc đột xuất muốn mình trở về ngay.”

“Câu cứ đi đi, ở đây mình còn có rất nhiều người, nên cậu không cần lo đâu.”

Mai Ánh cầm lấy tay Sam cô biết Sam rất lo lắng cho cô, nhưng cô lại không muốn cô bạn này vì mình mà làm mất đi cơ hội quý giá đó.

Sau khi Sam rời khỏi, Mạc Nam cũng quay trở lại, cầm trên là rất nhiều đồ ăn vặt. Nhìn thấy anh cầm nhiều như vậy cô liền cảm thấy khó hiểu.

“Anh mua cái này cho ai vậy.”

“Anh mua cho em đấu, anh sợ em ở đây không có gì ăn sẽ buồn miệng.”

Nghe thấy thế Mai Ánh liền không thể nhịn được mà ôm bụng cười.