Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 4




“Này cô gái khuya rồi, cháu đừng có đi lang thang nữa, về nhà đi, ở đây buổi tối rất nguy hiểm.”

Một bác lao công tốt bụng nhắc nhở.

“Dạ không sao, cháu ngắm cảnh một tí rồi cháu sẽ về.” Cô nở một nụ cười tươi trả lời.

Nhìn cô bây giờ thật xinh đẹp, nhưng nụ cười đó không còn ngây thơ và trong sáng, hồn nhiên như xưa nữa, thay vào đó lại là sự thanh cao và trưởng thành đúng chuẩn của một người phụ nữ.

Ai mà biết một cô gái xinh đẹp như vậy, đã từng có một đời chồng chứ.

Sáng sớm tại căn biết thự Lam Quý.

Nghe tiếng cọc cạch dưới bếp Mạc Nam cứ nghĩ là cô đã trở về liền chạy xuống lầu, gắt gỏng nói.

“Này không có chỗ để đi nữa à? Sao lại về đây nữa làm gì?”

“Thưa cậu chủ, là tôi.”

Dì Lý từ trong bếp xuất hiện. Chưa để anh ổn định lại tâm trạng của mình, anh đã thấy bố mẹ mình đứng ở trước mặt với khuôn mặt vô cùng khó chịu.

*Bốp*

Một cái tát đã hạ ngay xuống mặt anh, trước sự ngỡ ngàng của ba Quý và dì Lý.

“Con khiến ta rất thất vọng.”

“....”



Mạc Nam vẫn im lặng không nói một lời nào, mặc cho mẹ mình chưởi, mắng vẫn đứng im một chỗ không dám nửa lời oán trách. Vì anh biết bây giờ mẹ anh đã thật sự thất vọng về đứa con trai này rồi, không phải vì hôn nhân của anh đổ vỡ, mà là do anh không thể bảo vệ và chăm sóc tốt cho người con dâu yêu quý của bà.

Ông Quý cũng chỉ biết lắc đầu ngáo ngán với đứa con trai của mình.

Khi nghe tin hai người ly hôn thì ông bà đã tức tốc bay từ Nhật bản về nước, vừa về đến nhà lại chạy ngày đến đây để dạy dỗ đứa con trai này. Bà Quý cũng không muốn ở lại đây lâu nên bà cũng nhanh chóng quay người rời khỏi căn biệt thự.

Ở bệnh viện trung ương (khoa tim mạch)

Ánh sáng chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, hiện ra khuôn thật sắc sảo, đẹp không tì vết khiến bao nhiêu cô gái phải gật đầu ghen tị.

“Mai Ánh, con ngủ ở đây cả đêm sao? Sao không nói bác?”

Bác sỹ Thiên bước vào trong căn phòng vừa đúng lúc cô cũng vừa mới mơ màng tỉnh giấc.

“Dạ không sao đâu ạ?”

“Con đã chuẩn bị xong thủ tục chưa? Ngày mai chúng ta sẽ bay sang Mỹ, càng sớm càng tốt, để không có rủi ro gì?”

“Dạ con đã chuẩn bị cả rồi ạ.”

Cô vừa từ trong phòng thay đồ đi ra còn cầm theo một chiếc khăn ướt, để lau cho ba.

“Bác ba cháu sao rồi? Đã có tiến triển gì chưa ạ?”

“Có lẽ vẫn nhanh chóng sang đó.” Ông vừa nói vừa lắc đầu.

Cô đứng trước cánh cửa kính ngắm nhìn những cảnh vật thơ mộng trước mặt mà không khỏi cảm thán, ngày mai cô rời khỏi nơi mà từ nhỏ đến lớn cô sống, nơi mang lại cho cô những kỉ niệm vui buồn.



Bây giờ ngẫm lại ba cô bị như bây giờ cũng là một phần cũng do cô, nếu như cô không ích kỉ, luôn chỉ làm theo ý mình không quan tâm đến suy nghĩ của ba cô, trở về quản lý công ty cùng ba thì công ty cũng không đến bờ vực phá sản mà không ai giúp đỡ, kể cả người mà cô gọi là chồng cũng không có động tĩnh gì.

Bây giờ cuộc sống của cô chỉ còn một mình ông ấy dù cho tốn bao nhiêu tiền thì cô cũng sẽ cố gắng.

Nước mắt cô cũng đã bất chợt rơi ra từ lúc nào, cô gạt đi nhưng giọt nước mắt dư thừa đó để quay lại với cuộc sống thực tại.

“Mỗi ngày là một cuộc sống mới, vậy thì mình phải tô đậm màu sắc cho mỗi ngày đó.”

Giọng cô khản đặc

Ở một nơi khác cũng ở cùng bệnh viện đó có một người tâm tình đang không tốt, đang rất tức giận vì gọi người trong điện thoại nhưng không ai bắt máy.

*Choang.*

Chiếc điện thoại vỡ tan tành, cô ta vừa khóc vừa ôm đầu nhìn rất thảm.

Nghe tiếng động lớn từ trong phòng chàng trai từ ngoài cửa hốt hoảng chạy vào.

“Ngải Anh, có chuyện gì vậy... em sao vậy?”

Thấy cô ta vừa run rẩy vừa khóc, chiếc điện thoại dưới đất thì vỡ tan tành khiến Nam Phương xót xa.

“Anh... anh ấy không muốn gặp.. em nữa.”

Khuôn mặt cô ta bây giờ nhìn rất đáng sợ.

Thật ra Ngải Anh cũng khá đáng thương từ nhỏ cô đã bị gia đình bạo hạnh nên tâm lý luôn không được ổn định, nên khi anh nói muốn vạch rõ giới hạn nên cô ta cảm thấy như mình lại bị bỏ rơi nên mới tự tử.