Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 36




Cạch...

Cánh cửa mở ra nhưng đang đánh thức suy nghĩ của hai người, Lý Thiên bung đến những tập tài liệu dày cộm đang loạng choạng bước tới.

Mạc Nam, Mai Ánh ngơ nhác nhìn đống tài liệu được đưa vào nó cũng khiến cho Mai Ánh mở mang tầm mắt, bây giờ cô thật sự chỉ muốn rút lại những lời nói vừa nãy ngay bây giờ.

Cô gái đứng bất động, không biết từ lúc nào Lý Thiên đã đừng sau lưng cô với một nụ cười tà mị.

“Mai Ánh, đây là những việc em sẽ cần hoàn thành trong một tuần.”

Nói rồi anh ta lấy một tệp lớn trong số những tệp đã được chia sẵn đặt trên tay cô kèm theo là một nụ cười tà mị sau đó là những động tác không thể kiếm ra được điểm thừa của anh ta.

Bộp...

Những tập tài liệu được chất lên thành đống trên bàn của Mạc Nam, cái bàn trống không lúc nãy bây giờ lại bỗng dưng chật chội đến lạ thường.

“Mạc Nam, bây giờ đây là việc của cậu, và tôi cũng muốn xin tạm thời nghỉ việc.”

Chàng trai với khỉ thế đang bừng bừng mặt đối mặt với Mạc Nam, không một chút sợ hãi mà đưa ra đề nghị của mình, dưới sự ngơ ngác của Mạc Nam lẫn Mai Ánh.

“Cậu tính nghỉ việc sao? Không phải bây giờ việc của cậu đang rất ổn đấy sao?”

Mạc Nam khó hiểu nhìn Lý Thiên.



“Tốt cái khỉ gì chứ, anh nhìn vào khuôn mặt của tôi mà xem khuôn mặt điển trai lúc nào... bây giờ..huhu... nó đã trên nên tan nát như vậy rồi...”

Lý Thiên được tay chỉ vào khuôn mặt đầu quần thâm của mình đầy đáng thương.

Mạc Nam nhìn qua tổng thể từ trên xuống dưới của Lý Thiên anh liền thầm gật đầu, trong đầu liền thầm nghĩ.“Đúng là quá tàn rồi.”

“Nêu cậu đã muốn xin nghỉ thì tôi đành phải đồng ý vậy.”

Anh ra vẻ tiếc nuối nhìn Lý Thiên, rồi đồng thời lấy bút ra kí vào tờ đơn của anh ta.

Còn Mai Ánh vì nãy giờ thấy hai người hăng say nói chuyện nên cô cũng lủi thủi đi ra khỏi phòng lúc nào mà chẳng ai hay.

Sau 30 phút.

Lý Thiên ra khỏi phòng với vẻ mặt đen xì nhìn qua thì có lẽ lúc nãy ở trong đó có chuyện gì rồi. Mạc Nam chưa bao giờ đưa phần thiệt về cho mình, chỉ có lần này Lý thiên đòi rời đi thì Mạc Nam cũng đã chuẩn bị kĩ càng cả rồi.

“Lý Thiên, Anh bị sao vậy.”

Mai Ánh lo lắng tiến tới phía anh ta.

Rầm...

“Anh ta... anh ta... đúng là quỷ hút máu mà, bây giờ muốn nghỉ cũng không yên nữa...”

Nghe Lý Thiên nói, lúc này cô mới nhìn thấy một xấp tài liệu trên tay anh qua, nhìn thấy vậy cô cũng ngẫm ra được chút gì đó, hoá ra Mạc Nam muốn anh ta làm xong hết việc rồi mới có thể bàn giao và nghỉ việc, đúng là Mạc Nam chưa bao giờ để mình thiệt bao giờ.



“Anh ta đúng là có chút quá đáng thật.”

Mai Ánh với đôi mắt đồng cảm nhìn Lý thiên, dù sao người làm công ăn lương đều có số phận như vậy.

Chiều 5:30

Tiếng chuông tan làm không ngưng reo lên.

Trước cánh cửa kính của phòng chủ tịch Mạc Nam cầm lấy ly cà phê đen mê mẩn nhìn ra bên ngoài, bàn tay thon dài đặt lên mặt kính chỉ vào phía người đang làm việc, đôi môi anh bỗng nhếnh lên, nụ cười trên khuôn mặt cũng đã hiện rõ, nhìn chàng trai nhưng một bức tượng đã được điêu khắc tỉ mỉ không lấy một chút sai sót nào.

Ngoài kia Mai Ánh như nhớ ra việc gì đó liền nhìn lên đồng hồ, bây giờ cô mới biết bây giờ đã tới giờ tan làm.

Cô liền dọn đồ lại với một loạt nhưng thao tác thuần thục, rất nhanh chóng những tệp tài liệu đã được xếp ngăn nắp trên bàn.

Mai Ánh ngước mắt lên nhìn vào căn phòng trước mắt, rồi quay người rời khỏi.

Lúc nhìn thấy Mai Ánh nhìn đến chỗ mình, anh theo bản năng có tật giật mình của bản thân mà nhanh chóng quay người lại, được một lúc anh mơi đc chợt nhớ ra mình đang đứng sau một chiếc kính cường lực chỉ nhìn đc từ trong ra. Lúc qua lại đã chẳng còn thấy Mai Ánh đâu nữa.

Sau khi cô rời đi, anh cũng nhanh chóng bước ra khỏi phòng đi đến bàn làm việc của Mai Ánh ánh mắt anh liền sa vào những bức ảnh đặt trên bàn.

“Mai Ánh, đáng ra ở đây nên có thêm những bức ảnh của chúng ta.”

Lời nói đau lòng thốt lên nhẹ nhàng từ miệng của anh, nói nhẹ nhàng nhưng lại chất chứa nhiều nỗi buồn.