Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 23




“Sao vậy Thiên An?”

Giọng Mai Ánh vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào khiến cho cô bé hơi đờ người.

“Thiên An, em sao vậy?”

Cô bé lo chìm đắm vào sự ngọt ngào đó suýt chút nữa là quên mất chuyện chính.

“Dạ... là...chị Mai Ánh... anh hai... anh hai em có chuyện rồi.”

Sau khi lấy lại được tinh thần cô bé bắt đầu màn diễn đắc sắc của mình nước mắt ngắn, nước mắt dài bắt đầu thi nhau chảy xuống, đúng là thâm niên trong nghề có khác, chưa đầy ba giây mà đã có thể nhập vai nhanh như vậy đúng là khiến người ta mở mang tâm mắt.

“Sao vậy? Anh của em bị sao.”

Đầy dây bên kia giọng nói có vẻ đang rất lo lắng.

“Anh... anh... anh hai mất trí nhớ rồi.”

Cô bé khóc nấc, nước mắt chảy dài, ai đi qua cũng phải cảm thấy thương xót, nhưng đâu ai biết rằng bây giờ cô bé đang hứng thú chứ.

“Mất trí nhớ.”

Đầu dây bên kia Mai Ánh có vẻ rất ngạc nhiên, tuy cô đã biết Mạc Nam có bị chấn thương đầu nhưng cô cũng không nghĩ sẽ bị đến mức mất trí nhớ như vậy? Cô bây giờ đang cảm thấy vô cùng bối rỗi không biết bây giờ phải làm sao.

“Thiên An con làm gì ngoài đó mà lâu vậy.”

Tiếng nói của bà Quý vọng ra, khiến cô bé hơi hốt hoảng, cứ như đang sợ mọi người phát hiện mình đang làm điều tội lỗi vậy.

“Dạ... dạ con vào liền đây.”

Cô bé lúng túng trả lời.

“Chị Mai Ánh, mẹ gọi em rồi, em tắt máy đây.”

Thiên An nhanh chóng tắt điện thoại, ổn định lại tâm trạng rồi đi vào.

“Nãy giờ con đang nói chuyện với ai vậy?”



Khuôn mặt bà đầy sự nghiêm túc nhìn cô bé.

“Con đâu có gọi cho ai đâu.”

Cô bé vui vẻ đi tới sofa, ngồi xuống cầm lấy quả táo trên bàn rồi căn một miếng to.

“Con là con gái đấy? Ăn uống như vậy thì ai dám lấy nữa, đúng là.”

Bà khó chịu nhìn đứa con gái của mình.

“Con gái của tôi dễ thương như vậy? Khối người theo đấy.”

Ông Quý nói với giọng điều đầy tự hào nhìn Thiên An.

*Bốp

“Có gì mà tự hào chứ, nhìn xem có đứa con gái nào mà ngồi cắn quả táo như vậy không?”

Bà Quý khuôn mặt giận dữ nhưng hai người, còn Thiên An vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẹ đang nhưng mình thì liền thật quả táo xuống bàn, rồi nghiêm túc ngồi lại cho giống một người thục nữ.

Ông Quý vừa bị đánh một cái liền im lặng, ơn trong căn nhà này ông chẳng có một chút tiếng nói nào.

Tại khách sạn.

Sau khi Thiên An tắt máy, cô thẫn thờ nhìn qua cửa kính, những ánh đèn lấp lánh thay nhau tiến vào tròng mắt cô. Cảnh bên dưới nhộn nhịp biết bao, thì phía trên này lại càng yên lặng bấy nhiêu.

Tâm trạng cô bây giờ rất khó để tả ra được. Ánh mắt cô sâu thẳm nhìn xa xăm, bây giờ cô không biết mình nên làm gì mới đúng đây.

Mai Ánh đứng nghĩ ngợi một lúc lâu, sau đó đi đến phòng khách lấy ra một hộp đồ nhìn rất cổ, có vẻ như nó đã được cô cất giữ rất lâu rồi, bên ngoài chiếc hộp còn được khắc tên của Mai Ánh.

Chiếc hộp tuy có vẻ rất cũ nhưng lại có giá trị rất cao, tên của cô khắc nổi lên chiếc hộp là được dùng bằng vàng nguyên chất để khắc lên, khiến cho tên của cô được tỏa sáng.

Cô từ từ mở chiếc hộp ra, trong đó có một chiếc vòng ngọc trai và một bức thư.

Mai Ánh trầm tư rồi từ từ đưa chiếc vòng ngọc trai ra khỏi hộp, ánh mắt cô đượm buồn.

Cô cẩn thận cầm lấy chiếc vòng, nhưng cũng chẳng bao lâu, những viên ngọc trai đều rơi đầy xuống sàn nhà, nhìn những viên ngọc rơi xuống, cô muốn bắt lấy chúng nhưng đểu không thể bắt lấy được.



Nó giống như tình cảm của cô và Mạc Nam vậy không thể nào níu giữ được, lòng cô đau xót nhìn những viên ngọc dưới đất.

Mùa xuân năm Mai Ánh 6 tuổi.

“Mai Ánh, sao con... sao con lại đứng ở đây.”

Ông Phương gượng cười nhưng lòng đầy lo lắng nhìn Mai Ánh.

Mai Ánh 6 tuổi nước mắt đã rơi đầy trên khuôn mặt, cô không thể tin điều mình vừa nghe thấy, bà cô đã nói rằng “mẹ cô đã mất. những năm nay ba cô luôn nói mẹ đang đi làm xa nhưng tại sao bây giờ lại nói là đã mất, việc này với một đứa trẻ thì khó mà chấp nhận được.

Ánh mắt Mai Ánh vô hồn chạy ra khỏi nhà.

Ông Phương đứng ngẩn người một lúc rồi nhanh chóng chạy ra nhưng cô đã đi mất.

Mai Ánh đi tới công viên ngồi lên xích đu, nhìn thấy người khác được mẹ đưa đi chơi khiến cô đau lòng.

Cô đứng dậy vô thức đi vào đường cao tốc.

*bíp.

Một cậu bé khoảng chừng 8 tuổi ôm lấy cô, rồi ngã xuống, cô bé lúc này sợ hãi đến mức không dám cử động.

“Không biết nhìn đường sao?”

Người tài xế trong xe quát lớn.

“Này, em có sao không.”

Cậu bé nhẹ nhàng hỏi.

Lúc này Mai Ánh mới lấy lại tinh thần nhìn chằm chằm vào cậu bé mà chẳng nói lời gì.

“Lần sau phải cẩn thận nghe chưa.”

Câu bé ôn nhù, phủi những vết bẩn trên người Mai Ánh.

Mai Ánh bỗng ôm lấy cậu bé rồi khóc lớn.