Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 15: Tai Nạn




Mai Ánh đứng nhìn khoảng không trước mắt mình, thời gian như đang dừng lại, ánh mắt cô lúc này nặng trĩu. Cô bây giờ chỉ muốn biết rằng rốt cuộc việc mẹ cô mất thì có liên quan gì tới Quý gia.

Rốt cuộc sự việc năm đó có những bí ẩn gì?

Tại sao mọi người lại giấu cô lý do mà mẹ cô mất?

Chẳng lẽ tai nạn năm đó không phải tai nạn bất ngờ mà chính xác hơn là có người muốn mẹ cô biến mất.

Cô bây giờ cảm giác như xung quanh đã bị ai đó lấy hết không khí vậy. Bây giờ cô cảm giác rất khó thở, mệt mỏi, tay cô run rẩy cầm chặt bó hoa trên tay.

Mai Ánh chỉ ngừng suy nghĩ lại khi dì Lan đi tới vỗ vai cô.

“Mai Ánh, sao con lại đứng đây.”

Cô quay lại ôm lấy dì, cái ôm khiến cho cô cảm thấy nhẹ nhõm, giảm bớt đi được một phần áp lực trong lòng mình.

“Con sao vậy?”

Thấy Mai Ánh ôm lấy mình, đi Lan có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Dạ, con không sao.”

Cô ổn định tâm trạng lại rồi đi ra khỏi vòng tay ấm áp của dì Lan.

Mai Ánh đi tới phần mộ của mẹ mình, cô dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ, bây giờ cô cảm thấy rất nhói lòng.

“Mai Ánh, con chịu khổ nhiều rồi.”

Dì Lan cầm lấy tay cô an ủi.

Tại công ty GFP.

Mạc Nam đang ngồi kí hợp đồng, thì bất chợt lại ngước mắt lên nhìn tờ lịch trên bàn.

Trên tờ lịch được đánh dấu rất kĩ ngày hôm nay, còn được chú thích rất đặc biệt, hôm nay là ngày giỗ của mẹ vợ. Anh nhanh chóng dẹp hợp đồng sang một bên rồi đứng dậy đi ra khỏi bàn làm việc.

“Lý Thiên, cậu nhanh chóng chuẩn bị xe cho tôi.”

Lý Thiên đang mắc tán gái thì Mạc Nam đi ra khiến anh ta hoảng hốt đứng dậy.

“Dạ..”



Anh ta nhanh chóng chạy đi.

15 phút sau, Mạc Nam cũng đã có mặt dưới sảnh chờ công ty, cùng lúc đó chiếc xe Mercedes-Benz yêu thích của anh cũng đã được đậu trước cửa công ty.

Đúng là người có quyền lực nhất công ty, mỗi bước đi của anh đều luôn có người chú ý đến, đi đến đâu người chào hỏi đến đó.

“Chủ tịch, chìa khoá xe đây.”

Lý Thiên thấy Mạc Nam đã đến thì nhanh chóng đưa chìa khoá cho anh.

Mạc Nam cầm lấy chia khoá rồi ngồi lên chiếc xe yêu thích của mình.

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, những người đi đường đều nhìn chiếc xe với ánh mắt ngưỡng mộ.

Chiếc xe rẽ vào một con hẻm nhỏ, ghé vào một cửa hàng hoa, những bông hoa ở đây được chủ quán trồng lên và chăm sóc rất kĩ lưỡng. Đây cũng là nơi mà Mai Ánh đã từng đưa anh đến.

“Tôi đã chuẩn bị hoa xong cho anh rồi đây.”

Cô chủ vừa thấy anh đến liền đưa một bó hoa cúc đến cửa xe.

“Cảm ơn.”

Anh cầm lấy bó hoa rồi lấy trong túi ra một số tiền đưa cho cô chủ. Rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Những năm nay anh vẫn luôn thường xuyên tới thăm mộ mẹ cô. Chắc có lẽ là anh cảm thấy tội lỗi chăng?

Thấy đã gần tới nơi anh liền xem xét địa hình rồi tìm một nơi phù hợp để đỗ chiếc xe. Anh là một người yêu thích xe còn hơn chính bản thân mình nên anh luôn không cho phép chiếc xe bị trầy xước bất kì một chỗ nào. Nên đây cũng là thói quen của anh mỗi khi đỗ xe.

Đã tìm thấy được chỗ phù hợp anh liền đỗ chiếc xe vào.

Reng... reng...

“Mạc Nam, ta và mẹ con vừa về nước, tối nay con về nhà ăn cơm đi.”

Người đàn ông bên kia cao giọng nói.

“Con tưởng bố mẹ không định về nhà nữa đấy?”

Giọng nói anh đầu sự châm chọc.

“Nhà của ta, chẳng lẽ ta không được về?”



Ông cũng không kém gì liền nói lại.

Tút... tút..

Anh định nói tiếp nhưng lại thấy bóng dáng Mai Ánh đang bước ra, anh liền nhanh tắt điện thoại rồi ra khỏi xe.

“Dì Lan, hôm nay con có chút việc nên không thể đến nhà dì được, con xin lỗi nhé.”

Mai Ánh cầm lấy tay Dì Lan.

“Được rồi.”

Dì Lan xoa bàn tay trắng trẻo của cô rồi cũng rời đi.

Cô vừa quay người lại để bắt xe, thì cô liền thấy hình bóng quen thuộc đang ở bên kia đường. Khiến cô có chút nỗi rỗi.

“Mạc Nam, sao lại ở đây?”

Cô nhỏ giọng.

Trong lúc cô đang chìm trong những suy nghĩ của mình, thì có một người đẩy cô xuống đường. Cùng lúc đó một chiếc xe ở cách đó không xa cũng đang lao tới.

Mạc Nam thấy điều không đúng kiến nhanh chóng chạy tới đẩy cô ra.

Rầm.

Mai Ánh ngồi rạp xuống đất bên làn đường, người lái chiếc xe đó cũng nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.

Cô run rẩy đi đến chỗ Mạc Nam đang nằm.

“Máu... giúp tôi với...ai gọi cấp cứu giúp tôi với...”

Mai Ánh ôm lấy Mạc Nam rồi la lớn, bây giờ cô đang rất sợ, sợ rằng anh sẽ ****.

Dì Lan chưa đi xa, bà nghe thấy có tại nạn liền quay trở lại xem tình hình.

Thấy Mai Ánh đang ôm một người đàn ông đầy máu bà liền hốt hoảng đi tới.

“Mai Ánh, sao vậy?”

Cô chưa kịp trả lời thì liền nghe thấy tiếng còi xe cứu thương.