Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 13: Say




Mai Ánh mệt mỏi trở về khách sạn, bước vào căn phòng, cô ngả người nằm xuống giường.

Cô nhắm chặt đôi mắt lại, bây giờ cô đã rất mệt rồi, nhắm mắt lại nhưng những hình bóng đó lại ùa về. Những kí ức đó nó thật sự đã in quá sâu trong tâm trí cô rồi, khó mà quên được. Cô từ từ thật lỏng toàn thân mình rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.

Khi cô tỉnh dậy thì trời cũng đã tối, cô ngước mắt lên nhìn những vì sao đang chen nhau tỏa sáng nó khiến cô thấy mình trong ba năm qua, cô cười nhạt.

Chiếc điện thoại của cô sáng lên, là tin nhắn của Elip.

“Mai Ánh, hôm nay anh đã chờ rất lâu, chờ em trở về để tạm biệt, nhưng vẫn không thấy em, anh tạm thời về nước trước vài tuần sau anh sẽ trở lại đón em.”

Nhìn tin nhắn đó khiến cô cảm thấy tội lỗi, cô để chế độ im lặng nên không hay biết Elip gọi hay là những tin nhắn của anh.

Cô gọi điện cho Elip nhưng đầu dây bên kia chẳng có ai bắt máy.

Cô bắt đầu trở nên lo lắng, cô biết Elip không phải là người mà đi không có lý đó như vậy chắc chắn là đã chuyện gì đó, mà anh không muốn nói cho cô biết.

Cô đã gọi rất nhiều cuộc nhưng vẫn không thấy ai bắt máy.

Mai Ánh bấm số gọi điện cho trợ lý tại Mỹ của mình.

“Laura, em giúp chị điều tra xem Elip đã trở về nước chưa.”

Laura nghe thấy giọng nói gấp gáp bên đầu dây bên kia khiến cô gái có chút lo lắng.

“Elip không phải đang đi chơi với chị sao? Sao lại trở về rồi, hay là chị làm gì khiến anh ấy giận rồi.”

“Có lẽ là đó chị khiến anh ấy giận rồi.”



Cô biết những năm nay Elip luôn bảo vệ, che chở cho cô, luôn yêu thương cô thật lòng nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa thể mở lòng với anh ta được bởi vì cô không hề có cảm giác với anh ta, cô luôn tránh né sự giúp đỡ của Elip để đỡ cảm thấy tội lỗi, không muốn mình nhận sự giúp đỡ rồi lại không đáp lại tình cảm của anh ta, sẽ khiến anh ta tổn thương hơn.

Từ trước đến nay cô vẫn chỉ coi Elip như một người anh trai.

“Chị, sao chị im lặng vậy?”

Thấy Mai Ánh không nói gì khiến cho cô gái bên đầu dây bên kia có chút hoảng hốt.

“Không sao? Em cứ giúp chị điều tra đi.”

Cô nhẹ nhàng tĩnh an Laura.

“Dạ.”

Khi nghe được câu trả lời của Laura cô liền cúp máy.

Tại một quán ba nằm ở trung tâm thành phố.

“Ôi đây chẳng phải Quý thiếu sao? Hôm nay sao ngài lại có nhã hứng đến quán của chúng tôi vậy?”

Chủ quán ba thấy anh tới liên nhanh chóng chạy lại để bắt chuyện, vì ai cũng biết trong kinh doanh Quý gia luôn đứng đầu nên ai cũng muốn lấy lòng anh ta.

“...”

Mạc Nam không trả lời, bước đến quầy ba VIP đang được gọi là nơi đốt tiền của những đại gia, một lần tiêu hết vãi trăm nghìn USD là chuyện quá bình thường. Nhưng Mạc Nam thì lại khác không phải đến đây để đốt tiền cho gái, mà đến đây chỉ để uống rượu.

Anh chỉ vẫy tay, những chai rượi Mendis Coconut Brandy đã được đưa lên xếp ngày ngắn trên bàn.

Thấy Mạc Nam chỉ ngồi một mình nhâm nhi từng ly rượi, chủ quán ba nhanh chóng kêu một cô gái nóng bỏng đến tiếp rượu.



Nhưng chưa đến ba giây cô ta đã hậm hực đi ra khỏi bàn của anh.

“Sao vậy?”

Thấy mỹ nữ mình dâng đến cho Mạc Nam đi đến chỗ mình ông ta liền hỏi.

“Anh ta... anh ta chê ngực của tôi là đồ giả... không biết đã dùng bao nhiêu silicon để có bộ ngực như vậy.. còn... còn nói tôi đã bị bao nhiều đàn ông dùng qua, quá bẩn..”

Cô ta bực tức kể lại nguyên văn câu chuyện cho ông ta.

Ông ta cũng chỉ lắc đầu rồi đuổi cô ta ra khỏi phòng VIP rồi nhìn sang người đang ngồi uống từng ngụm lớn rượu, rồi rời đi vì ông ta không muốn gặp rắc rối.

Sau một tiếng, ba chai rượu đã nằm ngổn ngang trên bàn.

Mạc Nam đứng dậy đến quầy thu tiền đưa một tờ chi phiếu rồi rời đi.

“Ôi trời, là...là 4 triệu USD”

Chàng trai nhìn thấy số tiền hiện trên tấm chi phiếu mà chỉ biết há hốc mồm. Số tiền thừa còn đủ để mua thêm một chai rượu Mendis Coconut Brandy rượu này có giá trên thị trường là một triệu USD, số tiền bo này cũng thật là quá lớn rồi.

Sau khi rượu đã ngấm Mạc Nam bất giác bắt xe chạy đến khách sạn nơi cô đang ở. Tuy say những anh ta cũng có trí nhớ rất tốt, vẫn có thể lên được đến phòng của cô.

Tiếng chuông cửa khiến cô cảnh giác, vì Elip thì đã trở về nước còn Sam thì đang phải r nước ngoài công tác, ngoài hai người đó ra thì không ai biết cô đang ở đây.

Tiếng chuông cửa vẫn kêu liên hồi, thấy vậy cô đi tới trước cửa nhìn qua chiếc lỗ nhỏ nhưng điều kì lạ là cô chẳng thấy một ai ở ngoài, nhưng tiếng chuông thì vẫn đang kêu.

Cô nhanh chóng cầm chiếc gậy sắt lên, rồi từ từ mở cánh cửa ra. Bước ra khỏi cánh cửa thì cô mới thấy một người đàn ông người đầy mùi rượu đang ngồi ở dưới đất, tay thì vẫn đang bấm chuông.