Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 10




Sau khi dọn dẹp xong phần mộ của mẹ, đi Lan mời cô đến nhà mình để ăn trưa.

Biết được nhà có khách cả gia đình dì ai nấy đều háo hức chào đón.

“Con chào bà, chào bác.”

Vừa bước vào nhà cô liền thấy bà, bác trai đang ngồi uống nước.

“Đây là con gái ông Phương đúng không? Bây càng lớn càng xinh đẹp nhỉ.”

Bà đứng dậy đến cầm lấy tay Mai Ánh kéo cô ngồi xuống, tấm tắc khen ngợi.

“ Dạ con cảm ơn.”

Cô cười ngượng.

Mai Ánh nhìn xung quanh căn nhà, nhỏ hơn nhà cô ở Mỹ một chút, nhưng như vậy cô lại thấy rất ấm áp.

“Cơm xong rồi đây, mời mọi người xuống ăn.”

Một cô gái từ trong phòng bếp bước ra. Nhìn cô gái có vẻ nhiều tuổi hơn Mai Ánh, nhưng cũng rất xinh đẹp không kém gì cô.

“Em chào chị.”

Cô vội vàng đứng dậy chào.

Thấy cô ngại ngùng như vậy khiến cô gái bật cười.

“Thôi mọi người cùng xuống ăn cơm.”

Xuống bàn ăn khiến cô rất kinh ngạc, bàn ăn được bày ra rất nhiều món ăn, rất đẹp mắt và hấp dẫn, nhìn thôi cũng đủ người khác cảm thấy ngon rồi.

Cô đang bắt đầu ngồi vào bàn ăn, tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Con xin lỗi mọi người.”

Cầm cầm điện thoại ra ngoài phòng khách.

“Mai Ánh, em đi đâu mà lâu về vậy.”

Đầu dây bên kia giọng nói có vẻ như đang trách móc.

“Em đang có việc, lúc nữa em gọi lại.”



Cô không muốn mọi người chờ lâu, nên vừa nói xong cô liền tắt máy không cho đầu dây bên kia nói thêm điều gì nữa.

“Dạ, con xin lỗi mọi người.”

Hai tiếng sau, cô mới đi về khách sạn, mới bước chân vào khách sạn cô đã thấy một hình bóng quen thuộc, đang đi lại chỗ mình.

“Mai Ánh, anh chờ em lâu lắm rồi đấy.”

Anh ta có vẻ hơi tức giận.

“Elip, sáng nay em đi thăm mộ mẹ, em đi vội quá nên quên nói với anh.”

“Được rồi.”

Elip có vẻ không được vui cho lắm. Ba năm nay chưa lúc nào mà cô thấy anh ta như vậy cả. Chưa bao giờ Elip dùng vẻ mặt đó để nói chuyện với cô.

“Elip, có chuyện gì sao?”

Cô nghi ngờ hỏi.

“Chúng ta chuyển khách sạn khác đi.”

Thật ra Elip như vậy là đều có lý do, hôm nay anh ta đã gặp Mạc Nam. Thật ra anh ta đều biết mọi việc về cuộc sống trước kia của cô, nên khi thấy Mạc Nam ở đây thì anh rất tức giận. Anh ta nghĩ vì cô biết đây là khách sạn của Quý gia nên mới tới đây ở. Anh ta nghĩ cô vẫn luôn nhớ về tình cũ.

“Em thấy ở đây cũng tốt mà.”

Cô nhìn Elip với ánh mắt vô cùng khó hiểu.

“Em biết khách sạn này thuộc sở hữu của ai không?”

Elip kéo cô đi lên phòng.

“Đây là khách sạn thuộc sở hữu của Mạc Nam đấy?”

Nghe đến cái tên đó cô gần như chết lặng, đã lâu rồi, cô đã không nhắc lại cái tên đó nữa, ba năm nay cô đã cố gắng quên đi cái tên đó, muốn để nó thành dĩ vãng mãi mãi nhưng bây giờ Elip lại một lần nữa khơi lại nó.

Elip đã dọn dẹp xong đồ đạc của cô, nhưng vẫn thấy cô đứng im tại cửa.

Anh ta không quan tâm nhiều, chỉ muốn nhanh chóng dọn đi. Tránh đêm dài lắm mộng.

“Chúng ta đi thôi, anh đã gọi xe rồi.”

Elip kéo lấy tay cô rời đi.

Có một người vẫn đang theo dõi mọi việc của cô từ lúc nãy tới giờ.



Khi hai người chuyển đến khách sạn mới thì trời cũng đã tối.

“Anh đưa em đi ăn.”

Thấy nãy giờ cô vẫn im lặng, anh ta liền mở lời trước.

“Sao anh biệt chuyện của em và Mạc Nam.”

Bông dưng coi hỏi đến chuyện này khiến anh ta có chút bỗi rỗi, chẳng lẽ bây giờ lại nói “anh cho người điều tra thông tin của em.” Như vậy Elip sợ Mai Ánh sẽ ghét anh.

“Anh vô tình biết được. Mà thôi chúng ta đi ăn thôi, anh đói bụng rồi.”

Anh ta nhanh chóng đánh lảng sang chuyện khác. Cầm tay cô kéo cô đến chỗ quầy ăn.

Cô hất tay Elip ra khỏi tay mình.

“Anh nói thật cho em đi, anh điều tra em đúng không?”

Cô hiện lên tia thật vọng.

Bây giờ cô đã nói trúng tim đen của anh ta, bây giờ không thừa nhận cũng chết, mặc thừa nhận thì cũng không được.

“Anh không cố ý.”

“Em không trách anh, nhưng em không muốn ai điều tra về mình, anh hiểu chứ.”

Cô mệt mỏi trả lời.

“Anh xin lỗi.”

Anh ta bây giờ rất hối hận, nếu như anh không mất khống chế thì cũng không có chuyện như vậy.

Nhìn cô đang rời đi mà Elip có chút nhói lòng.

Thời gian ba năm nay có lẽ vẫn chưa thể đủ để cho Mai Ánh triệt để có thể quên được Mạc Nam. Vẫn chưa thể chấp nhận đến với người mới. Mỗi khi có người nhắc đến anh thì cô vẫn cảm thấy nhói lòng.

Cô cầm điện thoại gọi cho Sam

“Sam cậu đã liên hệ được người đã mua biệt thự đó chưa.”

“Mình mới xin được số rồi, mình sẽ gửi cho cậu.”

Sam gửi một dãy số đến cho cô. Nhìn thấy dãy số này cô liền nhớ đến một người. Tuy đã ba năm nhưng dãy số này quá đặc biệt khiến cô không thể nào quên được nó. Số điện thoại này được ghép từ sinh nhật của hai người rất quan trọng đối với người đó.