Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Trước sảnh triển lãm của Học viện Nghệ thuật, dòng người qua lại không ngớt. Ở một góc nhỏ, Giang Đinh đeo tấm thẻ tình nguyện viên trên cổ đang điều chỉnh vị trí máy quay trong sảnh triển lãm.
Hàng mi dài và dày rủ xuống, ánh mắt tập trung vào màn hình cong. Một lát sau, cậu nói với đàn em bên cạnh: "Xong rồi."
Đàn em kinh ngạc thốt lên: "Đàn anh giỏi quá đi!"
Giang Đinh mỉm cười, đôi mắt cong lên: "Đi thôi, điều chỉnh cái tiếp theo nào."
"Được." Đàn em gật đầu, "Cái tiếp theo nằm ở hội trường tọa đàm ba chiều, chúng ta đến đó thôi."
Cả hai băng qua đám đông, đi thang máy lên tầng ba, rẽ phải rồi tiến vào hội trường tọa đàm ba chiều.
Đàn em hào hứng nói gì đó bên cạnh, Giang Đinh thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại nhưng dường như cậu hơi lơ đãng.
Ngay sau đó, cậu lấy cớ điều chỉnh ống kính để dùng máy quay quét qua hội trường một vòng nhưng không thấy người mà cậu mong đợi.
Ánh mắt cậu buồn buồn, sau khi điều chỉnh góc độ và tiêu cự phù hợp xong, cậu tạm biệt đàn em và tự mình tìm một chỗ gần cửa ra vào dành cho tình nguyện viên để ngồi xuống.
Cách đó không xa, hai cô gái nhận ra cậu thì thốt lên đầy ngạc nhiên, họ bắt đầu thảo luận gì đó với vẻ mặt hưng phấn nhưng Giang Đinh dường như không nghe thấy gì cả mà chỉ tập trung nhìn về phía cửa.
Một lúc lâu sau.
Đèn cảm biến trong phòng triển lãm sáng lên, bắt đầu có khán giả đi vào chỗ ngồi và hội trường nhanh chóng được lấp kín.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu tuyên bố bắt đầu buổi tọa đàm, tiếng vỗ tay vang lên từ phía dưới. Ngay sau đó, hình ảnh ba chiều xuất hiện, vô số đường cong màu sắc hiện lên trong không gian.
Xuyên qua những dải ánh sáng rực rỡ, Bạch Phù xuất hiện trên bục giảng trung tâm với nét mặt lạnh lùng.
Giang Đinh nhìn chằm chằm vào anh rồi nghẹn thở.
Tai cậu ù đi, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được tiếng hò reo xung quanh. Mọi thứ trên thế giới dường như đều mờ nhòa trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại hình ảnh của người đó vẫn phản chiếu rõ ràng trong mắt cậu.
Bạch Phù...
Cậu gọi tên anh trong lòng nhưng vẫn không dám thốt ra thành tiếng dù xung quanh rất ồn ào và người đó cũng chẳng thể nghe thấy hay nhìn thấy cậu.
Trong hàng vạn người đang chú ý đến anh, cậu chỉ là một cái bóng nhỏ bé, nhưng chính vì nhỏ bé nên cậu mới có thể tập trung phản chiếu dáng vẻ lộng lẫy đó.
Vì vậy, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ của người đó đều được phóng đại, Giang Đinh cố gắng lắng nghe xem anh đang nói gì, nhưng nhịp tim quá nhanh, lồng ngực vang lên những tiếng thình thịch làm cậu chẳng nghe thấy gì cả.
Nhưng không sao.
Có thể ngước nhìn anh như vậy cũng đã tốt rồi.
Chỉ là thời gian trôi đi quá nhanh, thoáng chốc, người đó đã cúi đầu chào và biến mất phía sau ánh sáng.
Giang Đinh mơ mơ màng màng, cậu nhắm mắt lại, đè nén hơi thở run rẩy rồi lặng lẽ đứng dậy, cậu mượn danh nghĩa tình nguyện viên để bước vào hậu trường.
Khi cậu đi qua khúc cua trên hành lang kính, cậu đột ngột dừng bước.
Vì cậu thấy Bạch Phù đang trò chuyện với một cô gái trẻ cách đó không xa, cô gái trang điểm kỹ càng đang cười nói gì đó khiến Bạch Phù khẽ bật cười.
Anh ấy, đang cười.
Nhận thức này khiến Giang Đinh vô thức cong môi, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt, cậu nhìn chằm chằm Bạch Phù không rời mắt, cậu cứ ngơ ngẩn nhìn hai bóng người một trắng một đỏ.
Màu sắc hòa hợp, khoảng cách thân mật, thật giống một cặp đôi yêu nhau.
Nhưng chợt trong lòng cậu có thứ gì đó không ngừng khuấy động, Giang Đinh chịu đựng cơn đau bất chợt ập tới, cậu nhíu mày rồi chờ cô gái rời đi thì nhanh chóng chạy tới kéo lấy Bạch Phù đang sắp đi mất.
"Đừng..."
Cậu nắm chặt cổ tay anh rồi vội vàng mở lời, giọng nói run rẩy.
Bạch Phù chợt dừng lại.
Một lát sau, anh vùng khỏi tay cậu, liếc nhìn cậu một cách lãnh đạm rồi cất giọng lạnh nhạt: "Chuyện gì?"
"Em..."
Giang Đinh nhíu mày, đôi mắt xanh lam ầng ậng nước như chứa đựng vô vàn cảm xúc.
Thế nhưng, đôi môi hồng nhạt của cậu khép mở vài lần mà chỉ nói ra được một từ duy nhất.
Một lúc lâu sau.
Bạch Phù cuối cùng cũng thu lại ánh mắt vô cảm, anh quay người định rời đi.
Nhưng rồi bị một đôi tay ôm lấy eo.
"Đừng đi..." Cậu vụng về cầu xin, như thể đã mất khả năng giao tiếp và chỉ dám làm như vậy, giống như một chú chó nhỏ chỉ biết níu ống quần người ta khi bị từ chối.
Cảm giác mềm mại từ phía sau truyền đến khiến Bạch Phù dừng bước, đôi lông mày anh khẽ run.
Một lát sau, anh vùng ra không thành thì ngước lên và mở miệng lạnh lùng: "Buông tôi ra."
"Nhưng Bạch Phù." Giọng nói của chú chó nhỏ nghẹn ngào, "Nếu em buông ra, anh sẽ đi mất."
Má cậu cọ xát vào vòng eo anh khiến Bạch Phù cảm thấy tê dại, hơi thở rối loạn, một lát sau, cuối cùng anh cũng không thể kiềm chế được nữa mà đưa tay lên gỡ từng ngón tay của cậu ra khỏi eo mình.
Sau đó, anh lùi lại nửa bước và lạnh lùng nhìn vào đôi mắt long lanh kia, anh thốt lên từng chữ từng chữ một: "Tôi đã nói hai lần rồi, đây là lần cuối cùng."
"Giang Đinh." giọng nói anh nhẹ nhàng nhưng đầy tàn nhẫn, "Cậu đã giết em trai tôi, chúng ta đã chia tay rồi."
Đã chia tay rồi.
Bốn chữ này như những cây kim bạc, từng cây từng cây một đâm vào cơ thể Giang Đinh khiến cậu co rúm lại, cuối cùng lùi lại nửa bước.
"Được..."
Cậu nhìn người đối diện rồi lẩm bẩm mở miệng, đôi môi nhợt nhạt mấp máy.
"Vậy... hẹn gặp lại, Bạch Phù."
Bạch Phù lạnh lùng quay người: "Không cần gặp lại đâu."
Bóng dáng cao gầy của anh biến mất sau góc khuất, đôi môi Giang Đinh run rẩy, cậu ngã quỵ xuống, tay chống trên sàn như thể đã hoàn toàn mất đi mọi sức lực để đứng vững.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)Một lúc lâu sau.
Cậu loạng choạng đứng lên, từng bước từng bước rời khỏi đó.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia của tấm kính lớn, trong tòa nhà nghệ thuật đối diện, có một ánh sáng tròn lóe lên.
—— Đó là một chiếc máy quay HD, không biết đã được đặt ở đó từ bao giờ.
Sau máy quay, một bàn tay mở thiết bị liên lạc, có người nói nhanh bằng giọng trầm thấp: "Alo, có phải là công ty giải trí Lưu Tinh đó không, tôi đã chụp được một tin nóng, các người có hứng thú không... Là về họa sĩ Bạch Phù và con trai cả của Chủ tịch tập đoàn Giang thị, Giang Đinh... Đúng, là cậu ta... Được, tôi sẽ đến ngay."
"cạch", thiết bị liên lạc bị ngắt, người đó cất máy quay và xoay người rời đi.
Ngày hôm sau.
Tầng hai biệt thự nhà họ Giang.
Ipad bị ném xuống sàn nhà, màn hình vỡ thành bốn mảnh, Giang Ngôn Châu chỉ vào đó rồi lạnh lùng nói: "Đây là cái gì hả, giải thích cho ta nghe xem."
Cậu thanh niên quỳ trước mặt ông, đôi môi mím chặt không nói lời nào.
Trên trán Giang Ngôn Châu nổi gân xanh, ông cố kiềm chế cơn tức giận trong lòng rồi ra lệnh cho vài vệ sĩ bên cạnh: "Canh chừng nó cho ta, từ nay nếu không có lệnh của ta thì không được rời khỏi phòng nửa bước."
Nói rồi, ông quay người định bỏ đi.
Giang Đinh lúc này mới cất giọng, lời nói đầy sự bướng bỉnh và không cam lòng: "Dựa vào cái gì chứ?"
Giang Ngôn Châu đột ngột dừng lại.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Giang Đinh định nói thêm gì đó nhưng bất ngờ bị trúng một cú đá vào ngực, "bịch" cả người cậu ngã nhào xuống đất.
Đau đớn lan từ ngực lên đến đỉnh đầu, cậu ngã ngửa ra, khuôn mặt và ánh mắt lạnh lẽo kia tiến gần về phía cậu: "Mày nói xem dựa vào cái gì."
Giang Đinh ho ra một ngụm máu, cậu cố gắng đứng dậy vài lần nhưng vô ích rồi lại bị Giang Ngôn Châu giẫm mạnh vào ngực.
"Giang Đinh!" Ông nghiến răng nói, ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ: "Mày muốn chết à?!"
"Đúng vậy." Giang Đinh đau đớn đến run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn bám chặt lấy ông không rời, "Tôi muốn chết."
"Nếu ông muốn thì cứ giẫm chết tôi đi."
Đôi mắt xanh lam của cậu chứa đầy nỗi căm phẫn, không còn sợ hãi mà thay vào đó là sự quyết tuyệt mạnh mẽ.
"Được." Giang Ngôn Châu tức đến bật cười, "Được lắm."
"Người đâu!" Ông lớn tiếng ra lệnh, "Khóa nó lại cho ta!"
Vừa ra lệnh xong, một nhóm vệ sĩ khác đã bước vào mang theo còng sắt khóa vào cổ Giang Đinh.
Cảm giác siết chặt khiến cậu ho lên một tiếng, nhưng cậu đã không còn sức để chống cự nữa, cậu bị kéo đến góc tường, đầu dây xích dài còn lại bị khóa vào tường. Một người khác lại đến bịt miệng cậu lại bằng một miếng vải đen, trong suốt quá trình ấy, cậu không nói một lời nào, chỉ đăm đăm nhìn Giang Ngôn Châu với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ông.
Mãi đến khi cậu không thể cử động được nữa.
Giang Ngôn Châu cuối cùng cũng hài lòng, ông từ từ tiến đến gần cậu thiếu niên tả tơi ấy rồi khẽ cười.
"Thế này ngoan ngoãn hơn nhiều rồi." Ông tiến sát đến đôi mắt xanh lam ấy, dùng đầu ngón tay vén những sợi tóc rối trên trán cậu, "Khi nào con ngoan hơn chút thì ba sẽ thả con ra."
"Ông nên giết tôi đi." Giang Đinh căm phẫn nói, "Nếu không, tôi nhất định sẽ xé xác ông."
"Con ngoan." Giang Ngôn Châu làm ngơ, mỉm cười xoa đầu cậu, "Ba phải đi họp đây, con ở đây đợi ba về."
Nói rồi, ông đứng dậy ra hiệu và được đám vệ sĩ bảo vệ rời khỏi phòng.
Sau đó, một cánh tay vươn ra đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cánh cửa khép dần, khóa thông minh phát ra tiếng "tít" nhỏ, nhưng ngay lập tức, cậu thiếu niên vốn đã mất sức bỗng nhiên điên cuồng vùng vẫy.
Trong mắt cậu, thế giới bắt đầu xoay chuyển, những tiếng động chói tai vang lên, đèn đỏ chớp nháy, tất cả đều đảo lộn.
Những ký ức như cơn ác mộng chợt ùa về, cậu trở thành một cậu bé gầy gò, cậu nghe thấy tiếng cười điên cuồng của một người phụ nữ vang lên ngoài cánh cửa sắt.
"Chết đi!" Bà ta nói, "Chết đi!"
Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt cậu, cậu giãy giụa trong xiềng xích, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa.
Choang!
Bỗng một chai rượu bị đập vỡ, tiếng cười của người phụ nữ đột nhiên im bặt.
Sau đó là tiếng gào thét ré lên.
"Giết tôi đi!"
Tiếng mảnh thủy tinh đâm vào da thịt, âm thanh dòng máu phun ra.
"Giết tôi đi!"
Cậu bé như rơi vào hố băng, nó đứng sững tại chỗ nhìn chằm chằm vào vũng máu từ ngoài cửa sắt chảy vào và nhuộm đỏ cả thế giới của nó.
"Mẹ ơi..." Giọng nói nghẹn ngào từ trong cổ họng cậu bật ra, khuôn mặt đẹp đẽ méo mó, cậu hét lên trong cơn tuyệt vọng, "Mẹ ơi!!!"
Nhưng không ai đáp lại cậu.
Cậu bé quỳ xuống đất, từng chút từng chút biến thành dáng vẻ của Giang Đinh, đôi mắt trống rỗng mở to nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà không thể thốt ra bất cứ lời nào.
"Giết tôi đi!" Tiếng của người phụ nữ vẫn vang vọng bên tai cậu.
Giết tôi đi!
Thế rồi, Giang Đinh đột nhiên cười lớn, nụ cười ấy đầy thống khổ, tựa như tiếng khóc của một tù nhân tuyệt vọng.
Cậu nhắm mắt, dùng trán đập mạnh vào tường.
Ầm!
Cơn đau dữ dội ập đến, nhưng trái tim cậu lại cảm thấy khoan khoái, cậu càng cười lớn hơn rồi đập đầu lần nữa.
Ầm!
Máu chảy từ trán xuống đọng trên môi, đầu lưỡi cậu nếm được vị tanh ngọt, cậu mơ màng chớp mắt như thể lên cơn nghiện.
Ầm!
Thiết bị liên lạc trên cổ tay phát ra âm thanh cảnh báo, nhưng cậu không còn nghe thấy gì nữa mà lặng lẽ ngã xuống sàn.
Giống như trước đây.