Cuối tháng Mười.
Giang Đinh vừa tham gia kỳ thi cuối cùng, cậu hoàn tất thủ tục và sắp rời khỏi hành tinh Bố Nhĩ để đến Đại học Phí Mạn theo học thạc sĩ.
Trước khi đi, cậu đã đề nghị với Giang Ngôn Châu cho mình đến hành tinh Lưu Sa một lần, và Giang Ngôn Châu vui vẻ đồng ý.
Cậu vội vã lên tàu bay, chuyển hướng đến công viên ngoại ô hành tinh Lưu Sa.
— Cậu biết rất rõ, vào thời điểm này mỗi năm, Bạch Phù nhất định sẽ đến công viên ngoại ô để thu thập tư liệu phong cảnh.
Cậu đeo khẩu trang đen bước xuống tàu bay rồi một mình chạy nhanh vào công viên, thẳng tiến về phía bên gần hồ Lưu Sa.
Vì quá gấp gáp nên nhịp thở của cậu hơi dồn dập, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở không xa bên băng ghế dài thì cậu khựng lại.
Ở đó có Bạch Phù và Lam Tự.
Hai người không biết đang nói chuyện gì, Bạch Phù cầm bút chì, anh cười và nhẹ nhàng xoa đầu Lam Tự.
Lam Tự cũng đang cười đến cong mắt, hai tay giơ cao trên đầu vẫy vẫy giống như một đứa trẻ vui vẻ.
Vui vẻ sao.
Hình như đã rất lâu rồi cậu không còn cảm nhận được cảm giác vui vẻ nữa.
Mỗi ngày cậu đều rất mệt, mất ngủ, tâm trạng u ám, không có sức lực, không muốn cười, không muốn nói chuyện.
Cho nên Bạch Phù à, anh thấy đấy, vì anh không còn muốn để ý đến em nên số phận cũng đã cướp đi khả năng vui vẻ của em rồi.
Cậu không nỡ nhìn tiếp, nhưng lại không tài nào rời mắt khỏi Bạch Phù được, vì vậy cậu bắt đầu tưởng tượng người ngồi bên cạnh Bạch Phù là mình, cậu cố gắng kéo khóe miệng lên, muốn cười một cái.
Cho đến khi một cô bé nhảy nhót đi qua đứng trước mặt cậu, ngẩng đầu hỏi bằng giọng trong trẻo: "Anh ơi, anh làm sao vậy?"
Cậu định thần lại và nhìn về phía cô bé.
Và chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt, cậu mới nhận ra rằng mình đã rơi nước mắt.
Lời chưa kịp nói ra đã nghẹn ngào, một lúc sau cậu nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn em, anh không sao."
"Nhưng mà anh trông có vẻ rất buồn." Cô bé nhíu mày chu môi, mắt đảo một vòng, lấy từ túi nhỏ bên hông ra một cây kẹo bông gòn hình chú chó nhỏ.
"Đây." cô bé nói, "Cái này cho anh, đừng buồn nữa nha!"
Nói xong, thấy Giang Đinh ngẩn ra, cô bé kéo tay cậu nhét kẹo vào rồi lại nhảy nhót rời đi.
Ánh nắng nhảy múa trên đầu ngón tay, chú chó nhỏ màu trắng nở nụ cười tươi tắn vui vẻ nhìn cậu, đúng là dáng vẻ vô tư không lo nghĩ gì.
Cậu hít mũi nắm chặt chú chó trong lòng bàn tay rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Phù lần cuối cùng và lặng lẽ rời khỏi nơi này.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)"Đinh đinh đinh!"
Trong ký túc xá Đại học Phí Mạn, đồng hồ báo thức kêu ba tiếng, Giang Đinh ngồi dậy từ giường rồi vội vã đi rửa mặt.
Cậu kéo khóa áo khoác, đeo khẩu trang, mang ba lô ra ngoài bắt xe buýt đến tòa giảng đường. Khi ra khỏi thang máy, cậu uống nốt ngụm cà phê cuối cùng rồi bỏ cốc giấy vào thùng rác và bước vào lớp học.
Cậu ngồi xuống ghế và mở tài liệu ra, ngòi bút lướt nhanh trên giấy, hết trang này tới trang khác, ánh sáng bóng tối bên ngoài giao thoa tạo thành những vệt lờ mờ trên người cậu, cậu dừng bút, tắt đèn bàn trong ký túc xá.
Trong ánh sáng lờ mờ, cậu mở ngăn kéo, khéo léo đổ thuốc từ bốn lọ ra rồi uống với một chút nước ấm.
Sau đó cậu đứng dậy, rửa mặt, thay đồ ngủ và ngồi ở mép giường.
Giang Đinh mệt mỏi xoa xoa thái dương, cậu bật đèn đầu giường, sau đó lấy từ cái tủ bên giường ra một phong thư có ghi "Gửi từ hành tinh Hoa Trung, Đại học Bố Nhĩ" và mở ra.
Bên trong là vài bức ảnh chụp ngẫu hứng.
Hoa mai vừa nở, hành lang của tòa giảng đường dưới ánh nắng, hàng dài người xếp hàng trước thư viện.
Những chi tiết rất quen thuộc, nhưng giờ nhìn lại như cách cậu rất xa.
Cậu lặng lẽ nhìn, thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khẽ, đôi mày dần dần giãn ra.
Và rồi cậu nằm xuống giường, tắt đèn, chìm vào giấc ngủ.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)Ngày nắng.
Học xong buổi sáng, Giang Đinh bước ra khỏi thang máy trong tòa giảng đường.
Ánh nắng vàng tỏa sáng, gần như xuyên qua gương mặt nhợt nhạt của cậu khiến làn da trở nên trong suốt.
Cậu đưa cánh tay che trên trán khẽ nheo mắt, một lúc sau mới thích ứng được.
Có cảm giác ấm áp.
Cậu ngừng lại một chút rồi đi về phía trước. Khi đi qua con đường lát đá giữa bãi cỏ, một quả cầu lông lăn đến bên chân cậu.
Cậu dừng bước.
Ngay sau đó, khối cầu thò đầu tới, lộ ra đôi mắt tròn đen như hạt đậu, nó đang ôm một quả thông nhỏ và nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
Là sóc nè.
Giang Đinh mỉm cười, cậu cúi xuống nhìn nhóc sóc đang ngửi ngửi ống quần của mình, sau đó cậu đưa tay ra chạm vào đầu sóc.
Thật mềm mại.
Sóc nghiêng đầu chớp chớp mắt như đang quan sát cậu.
Giang Đinh thấy dáng vẻ nghiêm túc của nó rất đáng yêu, thế là cậu bế nó lên đặt vào lòng bàn tay và đưa đến gần mũi mình để nó quan sát.
Chỉ một lát sau, khi đôi mắt xanh lam sáng lên từng chút một và chuẩn bị nở nụ cười tự nhiên thì một tiếng gọi nhẹ đã ngắt ngang động tác của cậu.
"Tiểu Đinh."
Giọng nói vừa dứt, con sóc kêu lên một tiếng rồi chảy khỏi lòng bàn tay của Giang Đinh, cậu ngẩng đầu nhìn về phía người đến.
Giang Ngôn Châu đi cùng Đường Tô Dao, ông nở nụ cười quen thuộc và từ trên cao nhìn xuống cậu.
Khuôn mặt cậu khựng lại, hơi nhíu mày.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, đừng đọc ở chỗ khác!)Một lúc sau.
Ba người ngồi trong một nhà hàng Trung Quốc gần trường, Giang Ngôn Châu nhận thực đơn từ tay phục vụ rồi đẩy cho Giang Đinh.
"Này, Tiểu Đinh." ông mỉm cười, "Nói xem con muốn ăn gì?"
"Gì cũng được." Giang Đinh lạnh lùng rũ mắt và không nhìn ông.
Trong mắt Giang Ngôn Châu thoáng hiện chút tức giận nhưng lại không phát tác, ông chuyển sang hỏi Đường Tô Dao, hai người đang trò chuyện thì một nam sinh ở gần Giang Đinh đi ngang qua cười chào cậu.
Giang Đinh khẽ nhếch môi đáp lại.
Ngay sau đó, đối phương hỏi bằng tiếng Anh: "Đây có phải ba mẹ của cậu không?"
Giang Đinh chưa kịp trả lời thì Giang Ngôn Châu đã mỉm cười đáp "phải", vì vậy nam sinh lại tiếp tục nói: "Họ rất xứng đôi, cậu thật hạnh phúc."
Ngay lập tức, khóe miệng Giang Đinh từ từ hạ xuống, mặt không biểu cảm nói cảm ơn.
Nam sinh nhận thấy bầu không khí không ổn thì cười gượng vài tiếng rồi quay người bỏ đi.
Sau bữa ăn đó, ba người không ai nói thêm gì nữa.
Ra khỏi nhà hàng, Đường Tô Dao phá vỡ sự im lặng, đề nghị đi dạo quanh trường, Giang Đinh đáp một câu "Được", nên ba người cùng đi vào trong trường.
Trên đường, hầu hết đều là sinh viên đi thành nhóm, thỉnh thoảng có tiếng cười vang lên. Sắc mặt Giang Đinh nhạt nhòa, không có quá nhiều biểu cảm, cậu chỉ im lặng dẫn họ đi về phía trước.
Đường Tô Dao vẫn đang vắt óc tìm kiếm đề tài trò chuyện, trong lúc đang mơ màng thì bỗng có một cánh tay cơ khí màu bạc xuất hiện từ bên cạnh kéo mạnh túi xách trên vai bà.
Là robot cướp!
Giang Đinh phản ứng nhanh chóng, lập tức đuổi theo!
Gió thổi tung mái tóc nâu nhạt của cậu, đôi mắt xanh lam dán chặt vào con robot màu bạc. Cậu lao qua hàng trăm người đang ngạc nhiên, chạy qua ba con phố dưới ánh nhìn của rất nhiều người, cuối cùng cũng dừng lại trước một ngõ nhỏ.
Xung quanh không có ai, đôi mắt điện tử màu đỏ lạnh lẽo của robot quay về phía cậu, thấy Giang Đinh nhíu mày, nó hạ giọng nói: "Sẽ còn quay lại."
Tuy nhiên, sau một lúc chờ đợi, robot vẫn đứng yên, như thể bị ngừng hoạt động.
Giang Đinh thở hổn hển tiến một bước về phía trước, cậu định lấy lại túi từ tay nó nhưng ngay lập tức, cánh tay cơ khí siết chặt quanh cổ cậu.
Sau đó, dòng điện màu xanh bạc đột ngột phóng ra, tấn công dứt khoát khiến cậu lập tức mất ý thức.
Khi tỉnh dậy, xung quanh là những thiết bị màu trắng, trông giống như trong bệnh viện.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm thiết bị quét xung quanh cậu, một lúc sau, Giang Ngôn Châu bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Nó sao rồi?"
"Vẫn ổn." Bác sĩ trả lời bằng tiếng Trung một cách cứng nhắc, "Cậu ấy vừa bị tấn công bởi dòng điện vượt quá ngưỡng chịu đựng của người bình thường, nhưng may mắn thay, cậu ấy hình như sinh ra đã có khả năng chịu đựng điện áp hơn 10mA, vì vậy mới không bị thương. Cần quan sát trong bệnh viện một đêm rồi có thể xuất viện."
Giang Ngôn Châu bỗng dừng lại, liếc nhìn Giang Đinh rồi nói: "Cảm ơn bác sĩ, bác sĩ đi thong thả."
Một lúc sau, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, Giang Đinh từ từ nhắm mắt, cậu nghe thấy Giang Ngôn Châu bước đến bên cạnh mình.
"Tỉnh rồi à?" ông nói, "Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Một khoảng tĩnh lặng, không ai trả lời.
Sắc mặt Giang Ngôn Châu trầm xuống: "Giang Đinh."
"Có cần hỏi lại không?" Giang Đinh mở mắt, cậu nhìn ông với vẻ mặt không cảm xúc, "Ba hẳn là đã nghe thấy lời bác sĩ nói rồi mà."
Gân xanh trên trán Giang Ngôn Châu giật giật.
Ông và Giang Đinh nhìn nhau một lúc, cuối cùng, Giang Đinh lại nhắm mắt, Giang Ngôn Châu cũng thu ánh mắt lại, ông đưa tay nhìn vào thiết bị liên lạc: "Ngày mai con không cần đi học, ba đã xin nghỉ một ngày giúp con rồi."
Giang Đinh không nói gì.
"Giang Đinh." Giang Ngôn Châu hạ giọng, "Nói chuyện đi, đừng để ba nổi cáu."
Nhưng người nằm trên giường bệnh vẫn không trả lời, cậu dường như đang ngủ, không nhúc nhích và thờ ơ với mọi thứ.
Trong lúc bế tắc, cửa phòng bệnh mở ra, Đường Tô Dao bước vào, bà dịu dàng nói: "Tiểu Đinh, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhớ bấm chuông nhé, dì vừa nói chuyện với nhân viên y tế, dặn dò họ chú ý chăm sóc cho con."
Im lặng một lúc, Giang Đinh cuối cùng cũng lên tiếng, cậu nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, rồi nói: "Cảm ơn dì."
"Không có gì đâu." Đường Tô Dao nói bằng giọng nhẹ nhàng, "Hôm nay nên cảm ơn con mới đúng, vì con giúp dì lấy lại túi nên mới bị thương, may mà không có gì nghiêm trọng nếu không thì dì sẽ áy náy lắm."
"Chỉ là." bà ngừng lại một chút, "Những chuyện nguy hiểm thế này, về sau con đừng mạo hiểm chạy theo nữa, lỡ như lại bị thương thì không đáng đâu, biết chưa?"
"Đã biết." Giang Đinh đáp, "Xin lỗi vì đã khiến hai người lo lắng."
Đường Tô Dao lại nói thêm vài lời, sắc mặt Giang Ngôn Châu hơi sáng lên, ông nhìn vào thiết bị liên lạc: "Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."
"Được." Đường Tô Dao cười một cái rồi nói với Giang Đinh, "Dì đi trước, lần sau lại đến thăm con, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé."
"Ừm."
Tiếng bước chân xa dần, cửa đóng lại, Giang Đinh từ từ mở mắt, trong đôi mắt xanh lam chỉ còn lại sự tê dại.
Cậu chống khuỷu tay ngồi dậy trên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mây bồng bềnh giữa trời hoàng hôn.
Nhưng trong mắt cậu chỉ toàn có hai màu đen trắng lạnh lẽo, không có chút rực rỡ nào, vì vậy cậu dời mắt đi, từ từ cúi đầu xuống.
Lại một ngày nhàm chán dài dằng dặc trôi qua.