Sáng hôm sau.
Cơn đau đầu do say rượu đánh thức Bạch Phù, anh nhíu mày ôm gối rồi từ trên giường ngồi dậy.
Cảm thấy hơi khó chịu.
Còn nữa... đây là đâu?
Anh đang nhìn quanh căn phòng lạ lẫm thì thiết bị liên lạc chợt nhấp nháy, một tin nhắn xuất hiện.
Gửi từ Lam Tự:
"Chào buổi sáng, anh Bạch Phù! Em có việc phải đến công ty trước, bánh quế em nướng để trên bàn trà ở phòng khách, anh nhớ ăn nhé!"
Thì ra là ở nhà Lam Tự.
Bạch Phù khẽ mỉm cười, sau đó bước xuống giường, chỉnh sửa lại tay và cổ áo, anh xuống lầu lấy hộp bánh quế và đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, tiếng ồn ào như ong vỡ tổ đã ập đến, anh theo phản xạ quay lại nhìn thì thấy trước cửa nhà mình có một đám phóng viên cầm máy quay vây quanh, họ vừa bị bảo vệ ngăn cản vừa lớn tiếng hét "Anh Bạch, xin hãy mở cửa! Chúng tôi là công ty giải trí XXX, muốn đến phỏng vấn anh về vụ tai nạn bất ngờ của em trai anh, Bạch Loan."
Bạch Phù tái mặt, anh vừa định lùi lại đóng cửa thì đúng lúc này, ánh đèn flash lóe lên, thiết bị liên lạc hiển thị cuộc gọi đến.
Bạch Phù khựng lại, anh nhìn xuống thì thấy cái tên quen thuộc, là Giang Đinh.
Anh hơi ngạc nhiên, ngay sau đó anh cau mày rồi đưa tay nhận cuộc gọi.
"Có chuyện gì?" anh nói với giọng lạnh nhạt.
Đầu dây bên kia có vẻ đã bị thái độ lạnh lùng của anh làm tổn thương nên im lặng, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
"Nếu không có gì thì tôi tắt máy đây." Bạch Phù giơ tay định nhấn nút tắt.
"Chờ đã!" Giang Đinh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu khàn khàn như cát sỏi lạo xạo, "Sao chỗ anh có nhiều người hét tên anh vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?"
Bạch Phù nén lại sự khó chịu trong lòng, anh lạnh lùng nói: "Nhờ ơn cậu hết đấy."
Giang Đinh im lặng một chút, cậu thấp giọng nói: "Xin lỗi, nếu là phóng viên làm phiền anh thì em sẽ giúp anh giải quyết."
Cuộc gọi bị ngắt ngay lập tức, xích sắt phát ra tiếng va chạm nhẹ, Giang Đinh ngồi trên giường với ánh mắt u ám, một lúc sau cậu lại gọi điện cho thư ký Lâm.
"Giang thiếu gia." Giọng nói bên kia rất lịch sự "Xin hỏi thiếu gia có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn phiền chú Lâm giúp tôi điều tra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Hiện tại có những phóng viên nào đang vây quanh cổng căn nhà số 173, khu dân cư Hòe Nam trên hành tinh Lưu Sa."
Bên kia ngừng lại một chút, hình như có chút do dự.
"Thư ký Lâm." Giang Đinh thay đổi cách xưng hô, giọng điệu không cho phép đối phương phản đối, "Yên tâm đi, nếu sau này ba tôi có truy cứu thì tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm."
"... Được." Cuối cùng thư ký Lâm đồng ý, "Cho tôi ba phút, tôi sẽ gửi số điện thoại cho thiếu gia."
"Ừm, cảm ơn."
Ba phút sau, một chuỗi các số điện thoại xuất hiện, Giang Đinh sao chép vào giao diện tin nhắn rồi gửi đi một tin nhắn hàng loạt.
Một phút sau, Bạch Phù đứng bên cửa sổ nhìn thấy phóng viên trước cửa nhà lần lượt giơ tay nhìn thiết bị liên lạc rồi vội vã rời đi.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh lại nghĩ đến điều gì đó và vội nhìn xuống giao diện cuộc gọi vẫn đang sáng.
Dừng lại một chút, cuối cùng anh vẫn giơ tay kéo số điện thoại ấy vào danh sách đen.
Vài giờ sau, tại trụ sở chính của Tập đoàn Giang thị.
Một đám phóng viên vây kín cửa, lễ tân lo lắng đến toát mồ hôi, tình thế đang rơi vào bế tắc. Đúng lúc này, thư ký Lâm cầm túi tài liệu đi xuống và lập tức thu hút sự chú ý của phóng viên.
"Ngài Lâm!" "Ngài Lâm xin dừng bước!" "Về việc có người tố cáo ông Giang Ngôn Châu, Chủ tịch Tập đoàn có hành vi bạo lực gia đình, ông có ý kiến gì không?" "Xin hỏi ông có điều gì muốn giải thích về việc này không?" "Ngài Lâm, xin ông hãy trả lời thẳng vào câu hỏi của chúng tôi!"
Thư ký Lâm cau mày: "Xin lỗi, tôi không thể nghị luận về việc này, nhưng mong các vị chú ý đến lời nói của mình, đừng buông lời bịa đặt phỉ báng."
Nói xong, ông quay người bỏ đi, ngồi vào xe rồi rời khỏi đó.
Mặt phóng viên đầy sự tiếc nuối, nửa tiếng sau, họ lại nhận được tin nhắn từ cùng một số điện thoại trước đó:
"Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người lần nữa, nhưng xin đừng manh động trước khi sự thật được xác minh."
Một câu nói không rõ ý nghĩa khiến cánh phóng viên nhận ra rằng họ đã bị lừa.
Họ quay trở lại khu Hòe Nam nhưng phát hiện hệ thống bảo mật của khu dân cư đã được tăng cường và không thể vào được nữa.
Họa sĩ Bạch Phù và hành vi bạo lực gia đình của Chủ tịch Tập đoàn Giang thị, hai thông tin vốn có tiềm năng trở thành tin tức sốt dẻo đã bị chặn đứng lại, một ngày bận rộn trôi qua, nhiều người bực bội mắng mỏ vài câu nhưng cũng chẳng ích gì.
Chuyện này đến đây là chấm dứt.
Tại biệt thự nhà họ Giang.
Trong phòng ngủ, Giang Đinh vật lộn trên giường, cổ tay trắng nõn bị xích sắt siết chặt hằn ra từng vết đỏ, cậu giơ tay gọi điện cho Bạch Phù nhưng chỉ nhận được một giọng nói máy móc lạnh lùng:
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã từ chối yêu cầu liên lạc."
Cuộc gọi tự động ngắt, cậu sững người lại, đôi mắt xanh lam mờ dần và mất đi ánh sáng.
Một lúc lâu sau.
ẦM! Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Giang Ngôn Châu bước vào giơ chân đá vào ngực cậu!
Cậu bị đá ngã ra sau, đầu va vào tường, phát ra tiếng ầm ầm.
"Ưm..."
Một tiếng rên rỉ không thể nén lại bật ra khỏi cổ họng rồi lại bị cậu nhanh chóng nuốt xuống, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mặt.
Người đàn ông túm lấy cổ áo rồi nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Chủ tịch Tập đoàn Giang thị bạo lực gia đình." Giang Ngôn Châu mở miệng, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo đến đáng sợ, "Sao, cần tao báo cảnh sát giúp mày không?"
"Khụ!" Giang Đinh bỗng bị nghẹn, cậu không kìm được mà tái mặt đi.
"Nói đi!" Giang Ngôn Châu không buông tha cho cậu, tư thế của ông như muốn tiếp tục đập cậu vào tường.
"Ông muốn tôi nói gì nữa?" Giang Đinh khó khăn mở miệng, giọng nói ngắt quãng, ""Xin lỗi", hay là "con sẽ không dám nữa"."
Giang Ngôn Châu nhíu mày.
"Mơ đi." Giang Đinh nhếch khóe miệng, "Lần sau tôi vẫn dám nữa đấy."
"Bởi vì, việc ông bạo lực mẹ tôi và bạo lực tôi đều là sự thật."
"Ngài Giang à." Xích sắt phát ra tiếng đinh đang, cậu ngẩng mặt, trong mắt hiện lên sự căm ghét, "Tốt nhất là ông đánh chết tôi đi."
Bàn tay giơ phắt lên toan tung nắm đấm, gân xanh trên trán Giang Ngôn Châu giật mạnh, trong đôi mắt đen nhánh dài hẹp tràn đầy sự phẫn nộ, nhưng chỉ một lúc sau, tất cả đều bị đè ép xuống.
Ông từ từ hạ tay xuống rồi cười nhẹ.
Gương mặt ấy nhanh chóng khôi phục lại vẻ lịch sự thường thấy, thậm chí còn có phần dịu dàng.
"Tiểu Đinh nói sai rồi."
Ông nhẹ nhàng nói, giọng điệu chậm rãi: "Sao ba nỡ đánh chết con chứ."
Tay ông chuyển sang vuốt nhẹ mặt cậu và khẽ xoa cằm: "Chỉ cần con nghe lời..."
"Đừng chạm vào tôi!" Giang Đinh đột ngột quay đầu tránh xa những ngón tay của ông.
Giang Ngôn Châu mỉm cười xoa ngón tay: "Không nghe lời cũng không sao, ba có cách khiến con nghe lời."
Nói xong, ông đứng thẳng người, nhấc điện thoại gọi: "Mang vào đây."
Chẳng bao lâu sau, một vệ sĩ bước vào, trong tay cầm một cái hộp thuôn dài cung kính đưa cho Giang Ngôn Châu.
Giang Ngôn Châu nhận lấy, sau đó mở hộp, bên trong là một ống tiêm, ông đeo găng tay rồi rút nó ra.
Vật thể sắc nhọn tiến đến gần, sự sợ hãi dâng lên trong đôi mắt xanh lam, đồng tử Giang Đinh khẽ run, cậu chăm chú nhìn chất lỏng màu vàng trong ống tiêm.
Là... Nhân Khắc.
Cách mà Giang Ngôn Châu dùng để khiến cậu nghe lời là tiêm cho cậu một mũi Nhân Khắc có tác dụng gây ảo giác mạnh.
Ông ta thực sự điên rồi.
Gần như ngay lập tức, Giang Đinh bắt đầu vùng vẫy điên cuồng, tiếng xích sắt kêu vang kịch liệt, cậu muốn thoát ra nhưng lại bị trói chặt trên giường.
Nỗi sợ hãi tăng lên, bản năng sinh tồn trỗi dậy.
"Không, đừng mà..." cậu lùi lại đụng vào tường, kéo mạnh xích sắt rồi lắp bắp nói: "Con xin ba đấy, đừng mà..."
Nhưng chẳng ích gì.
Vệ sĩ tiến lên giữ chặt cậu lại, Giang Ngôn Châu mỉm cười đâm mũi kim vào tĩnh mạch dưới làn da của cậu.
Mười lăm phút sau.
Chất lỏng màu vàng chảy trong tĩnh mạch như nọc rắn, cảm giác tê dại lan ra khắp cơ thể.
Cổ họng, tim phổi, não bộ, từng lớp từng lớp sương mù dày đặc dần hiện lên.
Cậu như bị nhấn chìm trong biển nước, thế giới gợn sóng lăn tăn dần trở nên mờ ảo.
Đôi mắt xanh lam mờ dần, ánh sáng từ từ tan biến.
Giang Đinh thì thào "đừng mà", nhưng cậu không tài nào ngăn nổi sức lực dần rút cạn khỏi cơ thể.
Nụ cười trên môi Giang Ngôn Châu càng sâu hơn, ông nâng cằm Giang Đinh lên, dịu dàng gọi cậu:
"Tiểu Đinh."
Đôi mắt mất tiêu điểm của Giang Đinh khẽ chuyển động, cậu ngước nhìn ông, vẻ mặt mơ hồ.
"Nhìn ba này." Ông khẽ ra lệnh, từng chữ như thì thầm: "Nói cho ba biết, ba là ai?"
"Ông là..."
Đôi môi nhạt màu khẽ mấp máy, giọng nói yếu ớt: "Ông là... Giang Ngôn Châu."
"Không phải." Giang Ngôn Châu vui vẻ nheo mắt, trong mắt lóe lên tia sáng độc ác như rắn rết, "Con nhìn nhầm rồi, ta là Bạch Phù."
"Bạch Phù..." Giang Đinh nhíu mày, chớp mắt trong sự bối rối, "Ông là... Bạch Phù."
Nhân Khắc đã phát huy tác dụng, nó âm thầm thay đổi hoạt động của hệ thần kinh, những khối đen trắng hỗn loạn trước mắt bắt đầu biến chất, khuôn mặt ấy dần thay đổi hình dạng, lộ ra đôi mắt hiền hòa nhưng lạnh lùng, chính là Bạch Phù.
Bạch Phù đang nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng không chút hận thù nào.
Vì vậy, Giang Đinh cuối cùng cũng giãn mày, cậu nở một nụ cười trong sáng: "Bạch Phù..."
Cậu giơ tay muốn chạm vào mặt người trước mặt nhưng lại bị xích trói nên cậu nghiêng đầu một cách khó hiểu.
"Giang Đinh." "Bạch Phù" mỉm cười nói, "Xem em kìa, sao em lại bị trói thế này?"
Giang Đinh lại nhìn người trước mặt, trong mắt cậu đầy sự mơ hồ, cậu lặp lại: "Tại sao... em lại bị trói..."
Cậu khẽ lắc đầu: "...Em không biết."
"Anh biết." "Bạch Phù" cười nói, "Anh biết tại sao."
"Để anh nói cho em nghe, được không?"
Đôi mắt xanh lam dần ngước lên, ngẩn ngơ nhìn "Bạch Phù".
"Bởi vì..."
Giọng nói như rót tràn nọc độc, nhẹ nhàng như gió: "Em là kẻ điên mà."
Giang Đinh đột ngột chết lặng.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, cậu cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó: "Không, không phải..."
Cậu cau mày nhìn "Bạch Phù": "Em không phải kẻ điên."
"Bạch Phù." Đôi mắt cậu ửng đỏ rồi nghẹn ngào nói: "Anh tin em đi mà, em không phải kẻ điên đâu."
"Nhưng." "Bạch Phù" vuốt nhẹ tóc cậu, giọng điệu dịu dàng: "Nếu em không phải kẻ điên thì tại sao lại bị trói ở đây?"
"Kẻ điên." Đôi mắt dịu dàng bất chợt trở nên lạnh lẽo, "Em có biết không, anh thật sự rất hận em."
Khi hai từ cuối cùng vang lên, sắc mặt Giang Đinh tái nhợt, cậu như ngừng thở: "Anh..."
"Anh..." "Bạch Phù" ngắt lời cậu, khuôn mặt méo mó trong chớp mắt, đầu ngón tay trượt xuống cổ họng siết chặt cổ cậu, "Muốn giết em."
Cảm giác nghẹt thở bất ngờ ập đến, Giang Đinh không có bất kỳ phản ứng nào, cậu như bị một lớp vỏ bọc dày kín quấn chặt, chỉ có thể mở to mắt nhìn hành động của người trước mặt.
Bạch Phù nói...
Cậu là kẻ điên.
Anh ấy rất hận mình.
Anh ấy muốn giết mình.
Anh ấy muốn giết mình.
Không khí xung quanh bị hút cạn từng chút một, những khối đen trắng lại vặn vẹo, cậu bị cảm giác nghẹt thở cuốn trôi đi, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt lặng lẽ lăn dài xuống.
Đau quá.
Cậu không thể phát ra bất cứ âm thanh nào và rồi bị kéo xuống, rơi vào bóng tối vô tận.