Quỷ Thoại

Chương 1: Thử gan dạ




Đại hội thử lòng gan dạ vào đêm ba mươi mốt tháng bảy, Thẩm Minh vốn định không tham gia. Hắn luôn là đứa nhát gan, trước đây khi đi ra ngoài vào ban đêm đều phải có gã sai vặt đốt đèn lồng đi theo, buổi tối nhất định phải chong đèn để ngủ. Cả nhà họ có năm huynh đệ, bốn vị ca ca đều vô cùng uy mãnh, chỉ có hắn đã mười sáu tuổi rồi mà vẫn còn yếu như cọng giá đỗ, giơ đại đao lên cũng phải thở hổn hển nửa ngày.

Tập võ không thành chỉ có thể học văn. Viện sách Hoản* Giang mà Thẩm Minh từng theo học có gần trăm năm lịch sử, trước giờ đều cho ra vô số tiến sĩ, là nên tảng bồi dưỡng người xử lý công vụ quan trọng của triều đình, mùa thu mỗi năm khảo học bảy ngày, có thể lôi kéo khách điếm trong phạm vi trăm dặm chào hàng phô sinh ý đến hai trăm phần trăm.

(*Tên gọi khác của tỉnh An Huy, Trung Quốc.)

Đương nhiên đó đã là chuyện từ thật lâu trước kia. Thẩm Minh chết khi 17 tuổi, hiện giờ là một lão quỷ già 71 tuổi.

Gần đây lão quỷ Thẩm Minh hồn vía có chút lên mây. Một tháng trước hắn đến uống rượu gần nhà một Hồ tiên, sau khi nói lời tạm biệt thì nghiêng đông ngả tây ngã xuống đất co cụm lại ngủ dưới đống ô giấy dầu chồng lên nhau ở bên đường, ngủ một giấc đã đến bình minh, nghe thấy bên ngoài có người nói: “Ấy, ô nhà ai lại ném ở đây thế này?” Nói xong muốn mở cán ô ra.

Thẩm Minh kinh hãi. Tuy rằng hắn có chút đạo hạnh, nhưng thiên tính của quỷ là sợ mặy trời, một khi lộ ra ngoài dưới ánh mặt trời, bất tử cũng phải rơi mất nửa cái mạng. Dưới tầng mồ hôi lạnh ròng ròng, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam ôn hoà hiền hậu nói: “Huynh đài, xin hỏi trên cán ô có khắc một đóa hoa mai phải không?”

“Không sai.”

Chủ nhân của giọng nói kia cười cười. “Tại hạ Chu Đoan, đang là cống sinh* học ở viện sách Hoản Giang phía trước. Đêm qua vô ý làm mất ô giấy dầu ở trên con đường này, bởi vì đêm khuya sương dày, cho đến sáng nay mới ra ngoài tìm.”

(*Cống sinh: Người được cử đi tham gia kỳ thi Hương.)

Người nọ cũng không dông dài, đem ô trả lại cho Chu Đoan, từ biệt rồi đi.

Một bàn tay Chu Đoan nắm cán ô, một bàn tay vỗ thân ô, trầm mặc thật lâu. Thẩm Minh vừa lo lắng vừa đề phòng mà tránh ở trong ô, sợ rằng mở ô thì mình sẽ hồn phi phách tán, lại hận đêm qua không nên mê rượu làm hỏng việc, nước mắt nước mũi gần như vì kinh sợ mà tèm lem. Đại khái là số hắn đỏ, Chu Đoan đem ô nhét vào rương trúc xanh đựng sách sau lưng, đậy cái nắp lại, một đường quay trở về thư viện. Thẳng đến khi màn đêm buông xuống Thẩm Minh thoát ra khỏi ô, rương đựng sách không bị động tới vẫn luôn lẳng lặng đứng trong một góc hướng về bóng tối.

Trải qua một lần này, Thẩm Minh liền để ý đến Chu thư sinh, vẫn luôn muốn tìm cơ hội gì đó lặng lẽ báo đáp ơn cứu mạng của người ta.

Bởi vậy hắn thường thường quanh quẩn bên người Chu Đoan, ỷ vào việc đối phương không nhìn thấy mình, xuyên tường vào nhà, hành động càn rỡ. Chu Đoan hết sức chăm chỉ, thường thường cầm nến đọc sách đến khuya, trời tối Thẩm Minh liền tới, cũng mặc kệ y có nghe thấy hay không, vái chào một cái thật sâu với Chu Đoan: “Chu huynh hữu lễ nha.” Sau đó đặt mông ngồi xuống trên ghế bên người y, cầm thơ từ văn chương y viết ngày hôm trước lên xem, một bên xem một bên bình luận, viết tốt thì ra sức khen ngợi, viết kém thì khịt mũi coi thường, có điều ánh mắt Thẩm Minh rất cao, lật trong mười tờ có tới tám tờ phải bị hắn đào ra xương từ trong trứng gà. Xem xong thơ từ văn chương Thẩm Minh sẽ đứng dậy đi dạo khắp nơi, khi còn sống hắn giàu sang, ăn uống đều dùng đồ cực kỳ tinh xảo, nhìn thấy trà Chu Đoan uống là trà cũ thì lắc đầu, nhịn không được nói cho y rằng dưới viện của nhà mình còn chôn bút mực giấy nghiên từ trước, nếu có thể đào ra thì đưa cho y vân vân. Chu Đoan đối với những thứ này đều mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm đọc sách, Thẩm Minh cũng không để bụng, vẫn là hàng đêm đến nơi này của y, làm bộ như người này là bạn tốt của mình, nói chuyện phiếm trời nam biển bắc cùng y, có đôi khi chỉ đơn giản kề đầu nằm ngủ cùng y, cho đến khi hừng đông mới rời đi.

Cứ như thế qua mấy chục ngày, có một ngày Thẩm Minh đến sớm, gặp được Chu Đoan nói chuyện với bạn bè ở trước cửa, hóa ra thư sinh này muốn tổ chức đại hội thử gan dạ vào ngày cuối cùng của tháng bảy, chọn một quỷ trạch cũng khá nổi danh trong thành, ai có thể ở lại trong căn nhà đó một buổi tối thì có thể giành được khen thưởng. Dưới một nụ cười của Chu Đoan, vui vẻ đáp ứng đi về phía trước. Thẩm Minh cực kỳ hoảng sợ, chỉ vì tòa nhà kia đúng là viện nhà mình, mà bốn ca ca kia của mình cũng không phải là dễ chọc. Hắn gấp đến độ vò đầu bứt tai vừa gào vừa kêu, Chu Đoan lại không nhìn thấy.

Đến đêm ba mươi mốt tháng bảy đó, Thẩm Minh ủ rũ cụp đuôi mà bay theo sao mông Chu Đoan vào cửa lớn nhà mình. Có đồng môn hỏi Chu Đoan có muốn chịu một đêm này cùng nhau không, y chỉ cười xua xua tay, một đường đi về phía hậu viện. Hậu viện là căn phòng một tầng đơn độc, có hoa viên núi giả, giống như để cho con rể gia đình giàu có ở lại, Thẩm Minh không có tỷ muội, viện này đương nhiên là của hắn. Chu Đoan quét sạch bụi trên mặt đấy, ngồi xuống dựa vào cây cột chợp mắt. Không lâu sau liền nghe thấy tiếng hô quỷ khóc sói gào truyền đến từ tiền viện, có tiếng người đứt hơi khản tiếng mà thét chói tai: “Ma kìa!” Cả người Thẩm Minh run lập cập, không khỏi quay đầu đi Chu Đoan, dường như Chu Đoan ngủ rồi, mí mắt cũng không mở.

Thẩm Minh sâu sắc cảm thấy, buổi tối này không thể nào lương thiện được nữa rồi.

Quả nhiên, bốn vị ca ca dẹp xong người ở tiền viện xông thẳng đến hậu viện. Thẩm Minh đứng lên chắn trước mặt Chu Đoan, run run nói: “Y… Y là ân nhân cứu mạng của đệ, ca ca các huynh đừng hại y.” Đại ca giống như đá bóng mà đá văng hắn ra, mắng: “Đệ cũng chết rồi, gã cứu mạng đệ kiểu gì hả!” Thẩm Minh lại bò dậy chắn trước mặt y, trên người vô cùng đau đớn, lời cũng nói không rõ, chỉ lộn xộn lặp lại: “Các huynh đừng hại y.” Bốn vị ca ca ngạc nhiên nhìn nhau một cái. Thẩm Minh nhìn quen thủ đoạn rút da lột gân của huynh đệ nhà mình, lúc này đã sợ đến mức rơi nước mắt, lại vẫn không nhúc nhích, nói: “Đệ… Đệ thích y…” Lời còn chưa nói xong, đã nghe được một người nói chuyện từ phía sau: “Ta cũng vậy.”

Thẩm Minh sợ tới mức lảo đảo một cái. Quay đầu nhìn, không phải Chu Đoan thì là ai!

“Ngươi… Ngươi nghe thấy?!”

Chu Đoan cười một cái: “Nhà ta nhiều thế hệ bắt quỷ nên có thể chất đặc thù, chỉ là sợ phiền, ngày thường mới làm như không nhìn thấy.”

Thẩm Minh vừa thẹn vừa giận, không khỏi run cả người.

Chu Đoan bước lên một bước nắm lấy hắn tay nói: “Trước đây ta đã muốn nói, lại sợ dọa ngươi chạy mất. Lần này muốn các ca ca của ngươi có mặt để nói rõ ràng với ngươi, Thẩm Minh, ngươi có đồng ý ở chung với ta không?”