8 giờ, tất cả mọi người đều bị dẫn đến đại sảnh của khách sạn. Lúc này, đèn đóm trong đại sảnh bật hết lên, một khung cảnh sáng sủa, ánh đèn sáng trưng không xua tan được nỗi sợ trong lòng mọi người mà trái lại có vẻ hết thảy càng u ám kinh dị. Ánh đèn ảm đạm chiếu rọi đến độ khuôn mặt mỗi một người đều giống như đánh lớp sơn lót, mặt mày tái xanh tái nhợt, hốc mắt tối lại bởi bóng mờ tựa hai cái hố đen bị thủng ở trên mặt.
Trương Hải Phong bị ánh sáng này chiếu vào, toàn thân run lên, rồi dường như bị lóa mắt mà xém tí thì ngã. Đinh Mục bên cạnh ông ta, vội vàng đi đến đỡ.
“Kỹ sư Trương, chú không sao chứ?” Đinh Mục có phần lo lắng, dẫu sao thì quan hệ với ông ta cũng không tệ, mà tiện thể, Trương Hải Phong còn tính là nửa sư phụ của anh. Với cả, cái khách sạn này nơi nơi ngầm lộ ra kỳ lạ và u ám, nếu như có chuyện gì xảy ra ở đây, có lẽ không thể ra ngoài được mất.
Anh cảm giác câu “Không thể ra ngoài được” của hướng dẫn viên hơi bị kỳ quái. Lúc bọn họ tiến vào một chút xíu khác thường cũng không có, ra khỏi khách sạn rồi lên núi ngoài chết người ra cũng không có vấn đề giới hạn gì, rốt cục tại sao không thể ra ngoài được?
Chẳng lẽ vẫn sẽ có cái loại quái vật hồi ban ngày hôm nay xuất hiện ăn thịt người sao?
Trương Hải Phong liếc nhìn anh một cái, khẽ nói: “Không sao.”
Đinh Mục gật đầu, mặc dù khó hiểu nhưng cũng không có hỏi nhiều, cũng chẳng phải thân thuộc gì lắm.
Tất cả mọi người ngồi đúng theo vị trí mà khách sạn bố trí. Đinh Mục nhìn quanh thử, phát hiện xung quanh anh không có người nào đặc biệt thân thiết, đều là công nhân viên của công ty, còn có vài người là nhân viên của khách sạn, một phần là ghế trống.
Có thể nói, tất thảy những người ở lại trong khách sạn đều có mặt ở đây rồi, chỉ là không biết nhân viên của khách sạn có phải cũng ở đây hết hay không.
Tại sao một buổi biểu diễn lại bắt du khách ở lại khách sạn ngồi đâu ra đấy? Dù sao cũng đâu có khả năng khách sạn chôn sẵn mìn ở chỗ này rồi chỉ đợi toàn thể mọi người ai vào chỗ nấy liền lập tức kéo chuông báo động đâu ha?
Đang suy nghĩ, đột nhiên bị giọng nói vang lên cắt ngang: “Các quý cô, các quý ông, chào mừng đến với buổi biểu diễn của tôi!”
Đám đông mỗi người một vẻ mặt khác nhau nhìn về phía sân khấu— xuất hiện một chú hề. Trên đầu gã đội một chiếc mũ chóp nhọn to mà dài, chóp mũ cột cái chuông lớn, mặc quần áo thùng thình lôi thôi, màu sắc thì sặc sỡ giống một con bọ rùa lớn, quái tử[1] màu đỏ cái quần màu tím, trên chân mang một đôi giày lụa màu xanh lá to gấp đôi chân gã. Tổng thể kết hợp vừa khôi hài vừa kỳ dị, rồi lại phối với kiểu trang điểm lố lăng diêm dúa trên mặt gã, là gã hề Joker.
Tiếng vỗ tay thưa thớt, Đinh Mục nhìn lướt qua, người vỗ tay trên cơ bản đều là nhân viên khách sạn, người đến du lịch đều xụ mặt, dáng vẻ không chờ xem xong đã muốn bỏ đi.
Chú hề nhìn những người vỗ tay, gật đầu một cách hài lòng, nở nụ cười khoa trương: “Thưa quý vị và các bạn, sau khi buổi biểu diễn bắt đầu, trừ khi là ngoài ý muốn, không được tự ý di chuyển, càng không được bỏ về trước, làm như vậy, tôi sẽ đau lòng lắm đấy.”
Từ khi gã bắt đầu nói chuyện Đinh Mục cũng đã bắt đầu chú ý đến gã, phát hiện khi chú hề này nói đau lòng mà một chút biểu cảm đau lòng lại chẳng có, thậm chí trong mắt còn ních đầy sự mong đợi ác ý.
Rõ như ban ngày, tên hề này hy vọng bọn họ có thể phá vỡ quy tắc.
Bọn họ phá vỡ quy tắc chỉ có khả năng làm xáo trộn tiết tấu của buổi biểu diễn, có chỗ nào tốt với gã đâu? Lẽ nào vẫn sẽ có cái thứ kiểu như tượng Thần Hòa Trạch lúc ban ngày? Phỏng đoán này khiến Đinh Mục trở nên cảnh giác.
Nếu như phá vỡ quy tắc thì sẽ bị trừng phạt, vậy thì, quy tắc là gì? Lời của tên hề nói có thể tin được không? Nhân viên trong khách sạn có đáng tin không?
Những thứ này đều đáng để nghe ngóng dò xét. Đương nhiên, cách thức trực tiếp nhất chính là phải không ngừng thử nghiệm, nhưng nếu như đó là một lần cố gắng phí hoài, vậy thì có hơi được một mất mười. Nếu thực sự không ổn thì phải nhanh một chút tìm ra cách rời khỏi chỗ này.
Màn trình diễn đầu tiên là ảo thuật. Trước hết gã lấy cái mũ trên đầu xuống, dùng tay mò tới mò lui ở trong chiếc mũ mềm nhũn nhùn. Theo động tác của gã, chiếc mũ dần phồng lên.
“Ha! Ra rồi!” Gã rít lên một tiếng, chất giọng thô ráp chói tai dường như muốn đâm thủng màng nhĩ của mọi người, song, chiếc mũ vẫn chỉ biến to chứ không xuất hiện thứ gì.
Đinh Mục nhìn rồi cứ nhìn, chỉ cảm giác có hơi buồn ngủ, cơn buồn ngủ này là bất chợt ập đến. Vào lúc anh ý thức được, anh đột ngột mở mắt ra— nhìn thấy được tên hề chăm chú nhìn chòng chọc vào mắt của anh và biểu cảm hung tợn khi thấy anh mở mắt, dù cho cách nhau xa dường ấy, anh vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh từ vết nứt trên xương cốt toát ra men theo cột sống bò đến sau đầu
Gì đây? Trộm trứng của mi à?[2]
“Hừm… Cái này không được, cái này? Cái này cũng không được… Hm! Hm! Chính là cái này rồi!” Nghe có vẻ giống như gã thật sự đã mò được thứ gì. Cái mũ của gã càng lúc càng căng lên, càng lúc càng phình ra, cuối cùng thì nó to đến mức bằng một người.
“A!” Nghe như là một người phụ nữ.
Tên hề đặt mũ xuống đất, căng miệng mũ ra, làm tư thế “mời” với bên trong— từ bên trong mũ có một người ngọ nguậy bò ra.
Đinh Mục thấy rõ tướng mạo của người đó, trong phút chốc có chút kinh ngạc: Người đó chính là Nhan Minh Nguyệt.
“A! Là một cô nàng xinh đẹp.” Tên hề dùng giọng nói chói tai của gã thổi ra rắm cầu vồng, khuôn mặt không có chút xíu xấu hổ, thuốc màu trên mặt gã đã che đậy khuôn mặt của gã giống như một chiếc mặt nạ: “Chào cô nha, rất vui được quen biết cô, màu son của cô đẹp thật, giống với màu quần áo của tôi, xinh đẹp tựa bóng tà dương.”
Nhan Minh Nguyệt chừng như nước mắt lưng tròng, cuối cùng đã có người chú ý đến màu son của cô ta rồi. Ngành kỹ thuật đều là thẳng nam sắt thép chẳng lệch đâu được, mấy ngày nay tuyệt nhiên không ai nhận ra cái đẹp của màu son cô ta bôi, rõ ràng đều là đàn ông, tại sao có người lại không biết nói chuyện thế cơ chứ.
“Cảm ơn, tôi cũng rất vui được làm quen với anh.” Nhan Minh Nguyệt gật gật đầu, lịch sự nở nụ cười, vì câu khen ngợi này, cô ta có thể cười với tên hề thêm hai lần nữa.
“Có thể nói cho tôi biết tên của cô là gì được không?” Tên hề khom lưng cúi chào với cô ta, vừa tự nhiên lại vừa lịch thiệp.
“Tôi, tôi tên là Nhan Minh Nguyệt, Nhan trong nhan sắc (màu sắc), Minh Nguyệt trong Minh nguyệt kỷ thời hữu[3].” Nhan Minh Nguyệt trả lời. Tuyệt lắm, khen màu son của cô ta đẹp, thế chúng ta chính là chị em tốt rồi.
“Được rồi cô Nhan, liệu có tiện không nếu tôi hỏi về tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của cô?” Tên hề cười hi hi và nói, lập tức lại bổ sung thêm: “Cô đẹp như thế này, tiêu chuẩn chọn bạn đời nhất định rất cao nhỉ?”
“Cũng tàm tạm thôi.” Nhan Minh Nguyệt như có như không nhìn lướt qua phía Đinh Mục, suy cho cùng người đàn ông này mặc dù không khéo miệng, nhưng quả thực là gu của cô ta, câu không dính thì thật sự tiếc lắm luôn.
Tên hề chú ý đến ánh mắt của cô ta, lập tức to giọng nói: “Cô nàng xinh đẹp này có vẻ đã có tiêu chuẩn chọn bạn đời của riêng mình rồi! A, tôi thật sự đau lòng quá đi mất thôi.”
Giọng nói lố lăng và the thé đó nổ vang đinh tai nhức óc bên tai mỗi người, khiến cho gần như từng người có mặt đều rơi vào trạng thái mất hồn.
“Thế thì, để bù đắp cho một tấm xuân tình[4] của tôi, có thể mời cô làm trợ lý cho màn biểu diễn của tôi được không?” Tên hề lại khom lưng cúi chào, đưa loa phóng thanh mini đang cầm trên tay cho cô ta.
Nhan Minh Nguyệt gật gật đầu, nhận lấy loa phóng thanh, cô ta rất muốn xem thử nhận lời xong sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Đinh Mục đột nhiên cảm giác có điều gì đó không lành.
“Tiết mục thứ nhất, do tôi và cô Nhan Minh Nguyệt đây mang đến cho mọi người— Bóng Ma Trong Gương.”
Theo tiếng nói, trên sân khấu nâng lên bốn tấm gương, xếp thành một hàng, phản chiếu rõ nét dáng hình của Nhan Minh Nguyệt và tên hề.
Chú thích:
1. Quái tử là một kiểu áo khoác kiểu Trung Quốc. Kiểu dáng này có từ ngày xưa rồi, vì có câu nói là Lễ phục thời Thanh có bào có quái. Thấy bảo ngày xưa cũng có một kiểu áo gọi là mã quái, nhưng mình không rõ mã quái và quái tử có chỉ chung một kiểu áo hay không. Search hình quái tử thì ra kiểu nào này: ↑
2. Trộm trứng ở đây là để nói hành vi xấu xa, hèn hạ.↑
3. Trích ra từ câu thơ 明月几时有,把酒问青天 (Minh nguyệt kỷ thời hữu, bả tửu vấn thanh thiên. Tạm dịch: Bao giờ có trăng sáng, nâng chén hỏi trời xanh). Câu thơ này có nguồn gốc từ “Thủy Điệu Ca Đầu – Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu” của Tô Thức thời Tống, viết vào trung thu năm Hy Ninh thứ chín, dưới thời vua Tống Thần Tông (năm 1076). Về Thủy điệu ca đầu, là giai điệu truyền thống Trung Quốc mà nhờ nó, các bài thơ thể loại Cí (詞) có thể hát được. Chị gái Minh Nguyệt này mỗi lần giới thiệu tên là lại trích dẫn nguồn tên khác nhau, cô gái văn chương văn vở:)))) ↑
4. Tâm xuân là chỉ tâm trạng do cảnh xuân khơi gợi nên, cũng để chỉ tình cảm mến mộ tương tự giữa trai gái. ↑